Em buông tay rồi đó, anh đi đi...

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...
Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em?


Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ?

Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?
Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không?

Từ bây giờ ... em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu.

Sẽ có một ngày ... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!
Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy...

Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau...

Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhòa cái gọi là yêu thương??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn ...
Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn: "ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"!

Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anh trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em ...



Thế anh có nhớ không? Tại sao lại cho em hi vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao cho em hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? HÃY TRẢ LỜI EM ĐI?
Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu ... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.

Nhìn anh bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé anh ... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI ...

Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chững sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà ... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay ... Những lời yêu thương chỉ còn lại là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỉ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là CHIA LY ...

Chào anh! Người em yêu!!!

Nếu như em có người yêu

Việc đầu tiên em sẽ làm mỗi sáng thức giấc đó là mỉm cười, vì thấy vui và hạnh phúc khi nhận được tin nhắn gọi em dậy của anh, bởi em vốn là đứa hay ngủ nướng. Tiếc là, em vẫn chưa có người yêu…


Nếu như em có người yêu, em muốn ít nhất một lần được cùng anh ngắm mặt trời mọc lúc bình minh để chúng ta thấy rằng mình cùng nhìn về một hướng và nơi đó là ngày mới, là tương lai tươi sáng của mình phải không anh, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ dỗi một chút và nói với anh là: “anh cứ xem em như em bé hoài à” khi anh nhắn tin hay gọi điện nói với em rằng: “Em ăn sáng chưa, hãy ngoan nghe lời anh ăn uống đầy đủ vào nhé”. Anh biết không em nói vậy nhưng em vui lắm đó, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em muốn đang lúc em đang bận bịu (hoặc giả bộ bận bịu… hihi) nhưng lại nhận được tin nhắn hay điện thoại của anh mà không thể trả lời để được anh giận dỗi và trách em sao không trả lời anh. Em làm như vậy là vì em muốn có cảm giác được anh quan tâm và lo lắng cho em, không biết có đúng vậy không anh nhỉ, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ cùng anh dạo bước trên bờ cát mịn màng, nghe tiếng sóng thì thầm những lời yêu thương cùng bờ cát của biển quê em giống như những lời thương yêu ta dành cho nhau. Khi đó, anh nhớ là hãy nắm tay em thật chặt anh nhé bởi em sợ sóng gió vô tình khiến ta lạc mất nhau, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ nhắn lại cho anh là: “Em cũng vậy. Hic” khi mà đang làm việc chăm chú thì điện thoại báo có tin nhắn và đó là gì anh biết không. Đó là tin nhắn của anh với nội dung “Anh nhớ em quá!”, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ hát cho anh nghe những bản tình ca mà em thích còn anh thì ngoài hát cho em nghe nhiều hơn thế còn phải khen em đấy nhé, em thích vậy mặc dù em hát không hay, em biết là anh sẽ làm được mà, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em muốn thỉnh thoảng ta lại giận nhau và không liên lạc dù chỉ vì những điều đơn giản. Bởi vì em muốn anh và em cùng sống trong tâm trạng không muốn nghĩ về nhau nhưng mà em biết là nhớ nhau đến muốn xé toang cả màn đêm để tìm thấy nhau, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ cho phép mình được đau ốm một chút, vì khi đó em biết là có anh luôn quan tâm chăm sóc cho em và nhất là được anh dỗ dành để em tìm lại cảm xúc của thời thơ ấu được ba mẹ nâng niu. Em chắc là anh sẽ làm được điều đó vì em mà đúng không anh, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, sinh nhật anh em sẽ giả bộ quên để rồi em sẽ dành tặng anh một món quà bất ngờ vào phút chót. Lúc đó em biết là dù anh có muốn dỗi em cũng không được đâu, bởi vì em là người anh yêu mà, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em sẽ lắng nghe anh kể những chuyện có liên quan tới anh dù chỉ là chuyện thời anh còn ăn kẹo mút hay là chuyện có cô bạn gái đang muốn làm bạn với anh và… tất cả niềm vui nỗi buồn, em sẽ nghe hết anh nhé, dù có những chuyện em sẽ cảm thấy chạnh lòng hay nó có thể làm cho em phải suy nghĩ nhưng em biết đó là anh tin em. Chính điều đó làm cho em cảm thấy mình là người có thể chia sẻ cùng anh những buồn vui trong cuộc sống và nó làm cho em hạnh phúc đấy anh biết không, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, sinh nhật em anh phải hát cho em nghe thật nhiều anh nhé, dù em biết rằng anh bận bịu nhưng anh sẽ làm được điều đó bởi vì anh yêu em mà, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em muốn mỗi tối trước khi đi ngủ anh hãy dành cho em hai phút thôi anh nhé, để em được đọc tin nhắn chúc ngủ ngon của anh, anh có thể làm điều đó vì em được mà phải không anh, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, em thường xuyên nhắn tin trêu ghẹo anh đấy, dù đôi khi chỉ là một tin nhắn không ký tự, anh biết không vì đó là lúc em đang bận công việc nhưng em muốn anh biết là em đang nhớ anh thật nhiều, tiếc là…
Nếu như em có người yêu, người đó phải là anh – người yêu em và em yêu. Anh đồng ý với em chứ, anh yêu?

Nhật ký những ngày mưa

Dòng suy nghĩ đối lập của những con người ngốc nghếch… khi mưa.


Dạo này thời tiết đang bắt đầu với những cơn mưa… những cơn mưa đầu mùa, những hạt mưa rơi vỡ giữa không gian… Và….

QUÁ KHỨ

Ngày… tháng… năm…

Mưa mang tâm trạng con người theo vào những cảm xúc không tên, chẳng biết làm gì khi mưa cứ rơi mãi…để rồi nó cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ, để rồi những kí ức tưởng chừng như đã quên lãng lại chợt ùa về như quá khứ đang sống ở hiện tại. Mưa vội vã rơi như chính yêu thương cũng vội vã rời xa nó.

Tôi chẳng biết làm gì khi mưa, nó luôn cho tôi cảm giác khó chịu và lười biếng. Nhưng có lẽ đó là trước kia thôi, vì từ khi gặp em, Mưa chỉ mang lại cho tôi cảm giác buồn và thương nhớ để rồi cũng chính Mưa đã mang em đi, mang em rời xa tôi… mãi mãi. Chỉ vì một sai lầm ngốc nghếch, một hiểu lầm nhỏ nhoi mà tôi đã để em đi xa gấp đôi đoạn đường mình đang đi, để giờ tôi chì còn thấy bóng em khuất xa. Lúc đầu tôi nghĩ chẳng sao đâu, nếu như yêu thương không còn có lẽ tôi sẽ đau nhưng rồi cũng quên được thôi, rồi tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường khác không phải con đường có em, và hãy xem nhau như hai người xa lạ, hãy đi lướt ngang nhau nếu vô tình gặp lại vì như thế em sẽ quên được tôi một cách nhanh chóng, một người đã không xứng đáng với sự yêu thương của em. Nhưng…



Ngày… tháng… năm…

Khi vô tình gặp nhau trên đường, nó đã không ngoảnh đầu lại khi nhìn thấy anh, nó đã đi ngang qua anh như một người lạ, nó thấy nhưng đôi mắt không cho phép nó dừng lại nơi anh, bởi vì lời nói của anh trước kia như cứa vào tim nó, chưa thể quên được. Xa nhau nhưng không phải không còn quan tâm nhau, nó vẫn biết những bước đi của anh như thế nào nhưng đó chỉ là trong âm thầm. Và cũng vì anh nói ” Hãy xem anh như kẻ xa lạ….”

Tôi nghĩ rằng mình có đủ bình tĩnh khi gặp lại em, sẽ chịu được đôi mắt xa lạ của em khi nhìn thấy tôi. Nhưng thực tế thì sao… tôi có đủ bình tĩnh như lúc tôi nghĩ không, tôi có chịu được ánh mắt ấy của em không khi chúng ta đi lướt ngang nhau trong khoảng cách rất gần. Tim tôi đau như chính ngày em quay đi với đôi mắt tràn ngập nước. Lúc ấy tôi chỉ muốn nắm tay em lại và “Xin lỗi…” nhưng tôi đã không đủ can đảm.

Ngày… tháng… năm…

Mưa… lần đầu gặp nhau khi bên ngoài trời đổ mưa… xa nhau cũng là khi trời đang khóc với những giọt mưa. Em nghĩ mình hạnh phúc với mưa, rồi lại nghĩ mình cũng đau vì mưa. Nó luôn gợi cho em cảm xúc len lỏi với nỗi buồn, và anh luôn tồn tại trong em, trong những giọt mưa, có lẽ yêu thương của chúng ta chưa đủ vững chắc để anh tin tưởng em tuyệt đối nhưng em hy vọng anh sẽ không hoài nghi những điều nhỏ nhặt hơn sự thương yêu của em dành cho anh. Em đã hy vọng như thế, anh biết nhưng anh đã phá vỡ… anh đã cho em và mưa hòa thành một, khi buồn và nhớ thương anh.

Mưa… như thể tôi đang nhìn thấy chính em trong mưa, tôi không muốn mình phải hối hận về sau, đánh mất rồi mới biết mình ngu ngốc thế nào. Nếu không thể quên được một ai đó tại sao vẫn để người đó ra đi, thời gian có thể chữa lành vết thương nhưng trái tim đã thuộc về ai rồi thì dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô ích. Tôi đã biết mình cần gì khi mưa.

Ngày… tháng… năm…

1:30 a.m, điện thoại nó báo có tin nhắn, nó mở ra “Anh đã hiểu khi mưa anh đã nhìn thấy gì, hình bóng em tràn ngập trong mưa, trong anh và anh đã sai. Anh đã để em mang cơn mưa rời xa anh lạnh lùng, để anh biết rằng mình đã yêu em đến chừng nào và để biết rằng em quan trọng với anh như thế nào. Nắng-mưa tuy đối lập nhau nhưng chúng luôn cần để bổ sung những thiếu sót cho nhau….Do you forgive me?”

Tôi chắng biết lúc ấy mình làm gì nữa, chỉ biết đây là điều tôi cần làm nhất để không phải hối hận, nhưng lúc send đi rồi tôi cảm thấy rất lo, nhịp tim cứ tăng theo từng giây, từng phút để rồi có tin nhắn đến vào lúc 1:45 a.m, tôi nhìn lại và cơn mưa rơi day dứt từ tối qua đến giờ cũng đã dứt hẳn…chỉ còn lại màn đêm bao trùm lấy không gian của một ngày mới.

“Dù thời gian có trôi nhanh như thế nào nhưng những cảm xúc trong em vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Và vì trái tim em chỉ có một và cũng vì em chỉ có một đáp án duy nhất trong lòng - “YES”
HIỆN TẠI

Thời gian vẫn vậy, vẫn trôi qua đều trên những con số: từng giây, từng phút, từng ngày, từng tháng, từng năm. Quá khứ bị lùi lại với thời gian, chỉ còn hiện tại và tương lai.

Tình yêu ấy giống như ánh cầu vồng, sau cơn mưa trời lại sáng.
Có thể ai đó sẽ cho là ngu ngốc, nhưng khi yêu một ai đó những hành động đôi khi không được bình thường cho lắm, vì tình yêu rất lạ… nó có thể là say đắm, đôi khi là lãng quên, đôi chút lại giận hờn, nhưng để rồi yêu vẫn tiếp tục yêu, vì họ biết trái tim mình đang hướng về điều gì để đó là niềm hạnh phúc với sự lựa chọn của chính mình trong cuộc sống này.

Cơn gió nào khẽ đùa nhẹ tóc ai
Cho ai lưu luyến tiếc thương một người
Nhặt từng kỉ niệm thuở nào ta yêu
Gửi trong làn gió những chiều vắng em!!!

Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau…



Không cần phải cố quên đi một người
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng….
Có những mối quan hệ không thể gọi tên
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau …
Dù đã từng gian dối để bầm đau
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…..
Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…
Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại
Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi
Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau….

Nếu bạn là mối tình của một ai đó...



Nếu bạn là mối tình đầu của một ai đó, sẽ có vô số người cần ngưỡng mộ bạn.
Bởi giữa gần bảy tỷ cư dân của thế giới này, số người được trở thành một phần không thể quên trong đời một người khác (thậm chí là một số người khác) không nhiều. Tên của bạn, nụ cười của bạn, những thứ nhỏ nhặt thuộc về bạn “vô tình” khiến người ta thầm thương, trộm nhớ có thể là kỷ niệm mãi mãi, những kỷ niệm sáng trong dịu ngọt đánh dấu bước ngoặt lần đầu biết tương tư trong một đời người.
Nếu bạn là mối tình thứ hai của một ai đó. Người ta thường bảo mối tình đầu khó dài lâu. Vì vậy sẽ nhiều khả năng hơn để bạn là mối tình thứ hai của một người nào đấy. Những rung động non nớt, những yêu thương vội vã hay thậm chí là cả những vết thương lòng đắng cay đã lùi lại phía sau khi người ta từ giã mối tình đầu.
Họ đến với bạn bằng trái tim trưởng thành và chín chắn hơn cái tuổi học trò bồng bột nhưng vẫn tràn đầy xúc cảm mãnh liệt của tuổi trẻ khao khát yêu đương. Bạn sẽ được trải qua những giờ phút bên nhau lãng mạn và cũng không thiếu những quan tâm, chăm sóc mà chúng ta chỉ có thể nghĩ đến cho nhau khi đã đạt tới một mức độ “lớn” nào đấy trong tâm hồn.
Nếu bạn là mối tình thứ ba của một ai đó. Thế gian này chẳng lúc nào thiếu những người đang đau khổ vì tình yêu tan vỡ nên cũng không lạ gì khi người ta yêu sang lần thứ ba. Mất mát từ hai lần đổ vỡ trước rất có thể đã gây ra một vết thương đau nhức nhối trong lòng người ấy.
Là cả một trách nhiệm lớn lao khi giờ đây họ chọn bạn để đặt vào tất cả những tin yêu và hy vọng còn lại về tình yêu trong đời. Cũng đừng bao giờ thắc mắc nếu như bạn thấy thiếu những gia vị của dỗi hờn và ghen tuông trong tình yêu của họ bởi hơn ai hết, họ biết rõ những hậu quả của sự ích kỷ khi yêu sẽ dẫn đến đâu.
Nếu bạn là mối tình thoáng qua của một ai đó. Chưa đủ sâu sắc và dài lâu để có thể gọi tên bằng một cuộc tình. Nhưng dù chỉ là cơn “cảm nắng”, “cảm gió” vu vơ nhè nhẹ hay chút rung động lướt qua khi vô tình chạm mặt nhau giữa cuộc đời, những cảm xúc về bạn cũng đã chạm đến trái tim của người ấy. Và ai mà biết được, những điều ngắn ngủi không có nghĩa là không được nhớ đến dài lâu hay có ít ảnh hưởng hơn tới cuộc đời còn lại của một con người.
Nếu bạn là mối tình đậm sâu của một ai đó. Không hẳn đã là mối tình đầu nhưng người ta cũng sẽ không bao giờ quên bạn. Họ nghĩ đến hình ảnh của bạn đầu tiên khi có người nhắc đến hai chữ “tình yêu”. Trở thành nỗi ám ảnh trong trái tim một ai đó, bạn có cảm thấy đôi chút tự hào?
Nếu bạn là mối tình cuối cùng của một ai đó. Nhất định phải nói lời chúc mừng bạn. Bởi không phải ai cũng có thể tự tin nhận rằng mình là “tình yêu cuối cùng trong đời” một người khác khi được hỏi đâu (thậm chí dù người ta đã khẳng định điều đó với bạn đi chăng nữa). Có chăng chúng ta chỉ biết chắc được điều ấy khi được nắm tay người yêu ta trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời.
Nếu bạn là mối tình thứ “n” của một ai đó. “N” chạy từ không đến vô cùng. “N” in đậm, gạch chân hay chỉ thoáng một nét mờ thanh mảnh. Đừng vội buồn khi “n” bằng không. Ai biết được đang chẳng có một hay nhiều người đã đem lòng mến bạn mà không dám nói ra.
Và dù cho bạn có tự ti đến nỗi cứ muốn khăng khăng rằng mình chưa từng được ai yêu đến thì cũng hãy cứ giữ hy vọng và chờ đợi. Hãy chờ đợi món quà tuyệt vời nhất đã được hứa hẹn dành cho mỗi chúng ta từ khi ra đời, không trừ một ai bởi thượng đế đã tạo ra con người với sứ mệnh là yêu và được yêu để làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa.
Đừng lo lắng vu vơ là giá trị của “n” càng cao thì người ta sẽ yêu bạn ít hơn những người từng đến trước. Hãy cảm ơn rằng sau bao nhiêu lỡ làng và lầm lẫn, cuối cùng họ cũng đã tìm ra bạn.
Đừng vội chạnh lòng nếu “n” của bạn không được tô đậm, gạch chân. Dù chỉ là một chút yêu thương nhỏ nhoi thì cũng đáng để bạn trân trọng những quan tâm họ đã dành cho mình.
Chẳng thì hay ngữ pháp nào có thể dùng để diễn tả về mặt thời gian việc bạn là mối tình của một ai đó. Hiện tại, tương lai, quá khứ đều không phù hợp. Đơn giản là khi ai đó yêu bạn lần thứ “n” trong đời họ, bạn sẽ mãi mãi là mối tình thứ “n”.
Dù những người yêu nhau có phải xa rời nhau thì những tình yêu đã xuất hiện trên cõi đời này cũng chẳng bao giờ biến mất. Mỗi ngày qua đi, tình yêu lại được phủ đầy lên thế gian này. Bởi vậy, đừng ngần ngại mở rộng trái tim mình để cho đi yêu thương và nhận lại yêu thương.

Nỗi nhớ mối tình đầu

My love! Từ ngày anh rời xa em, em có 3 người bạn mới: Màn đêm, giọt nước mắt và những kỷ niệm...

Màn đêm, người bạn sẻ chia với em bao ưu phiền, màn đêm vỗ về, yêu thương em chứ không giống anh đâu.

Giọt nước mắt, một người bạn biết đồng cảm khi em tiều tụy nhất, yếu mềm nhất, chứ đâu giống anh. Nếu anh biết đồng cảm với em thì anh đâu có bỏ rơi em, để một mình em cô đơn thế này.

Kỷ niệm, một người bạn không lấy mất đi nụ cười của em từ ngày anh xa em. Nếu anh còn yêu em, anh sẽ hiểu những kỷ niệm của 2 đứa chính là cuộc sống của em, nó làm em không mất đi nụ cười từ ngày anh xa em.

Anh yêu, cho phép em được giữ lại những đứa con của 2 đứa mình - đó là những dòng tin nhắn yêu thương của anh gửi cho em. Em đã cố vứt vỏ nó... nhưng em không làm được anh à! Cho phép em được ngắm nhìn lại những đứa con của chúng mình mỗi khi nhớ đến anh, anh nhé.

Sau nỗi nhớ là tình yêu đúng không anh?

Nỗi nhớ cứ mỗi ngày được đong đầy, nó lớn lên mỗi ngày bằng sức mạnh và sự thôi thúc của con tim và kết quả là một tình yêu mới ra đời trong sự mong đợi của nhiều người xung quanh chúng mình.

Sau tình yêu là hạnh phúc đúng không anh?

Những ngày cuối tuần hẹn hò, được nắm tay người em yêu thương, ánh mắt anh nhìn em... Ôi! Em thật hạnh phúc! Em nhớ lắm ngày anh nói lời yêu em và trao cho em những nụ hôn nồng ấm, em đã khóc, khóc thật nhiều trong niềm hạnh phúc của mối tình đầu. Anh đã hỏi em vì sao lại khóc, em đáp lại anh bằng sự im lặng, cho đến bây giờ anh cũng không biết nguyên nhân vì sao em lại khóc nhiều thế đúng không anh? Hôm ấy, anh chỉ biết ôm em, dỗ dành em, bàn tay ấm áp ấy đã lau nước mắt cho em. Em nhớ lắm cảm giác anh ôm em từ đằng sau, dường như cả thế giới này thuộc về 2 đứa mình, cảm giác được chở che thật hạnh phúc!

Sau hạnh phúc là chia tay đúng không anh?


Có nỗi đau nào đau bằng nỗi đau chia tay không anh? Chia tay - 2 từ này làm tim em đau quá anh ạ! Những tháng hè anh bận nhiều việc, ít dành thời gian quan tâm đến em, em đã luôn hoài nghi về tình cảm anh dành cho em, hoài nghi về sự thay lòng của anh, xúc tác thêm những góp ý của bạn bè, đồng nghiệp, những mẩu tin tức trên web, em không còn là mình nữa, đã thổi bùng lên ngon lửa giận hờn. Em bắt đầu chiến dịch lạnh lùng, bắt anh chờ đợi tin nhắn hồi âm đến vài tiếng đồng hồ... Em biết anh buồn, nhưng được thể em càng làm căng hơn:

- "Tình cảm của anh dành cho em là gì? Nếu thực sự anh thay lòng thì em xin được rút lui và cầu chúc anh được hạnh phúc! Chúng mình hãy dành thời gian suy nghĩ về tình cảm dành cho nhau?"

- "Anh không thay đổi, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng đừng có đẩy anh ra xa khỏi em! "

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, 4 ngày trôi qua, ngày trả lời câu hỏi này đã đến?

- "Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

- "Anh không biết nói gì? Có lẽ chúng ta làm bạn bè sẽ tốt hơn..."

- "Tại sao vậy? Khi kết thúc một cái gì đó, em muốn biết nguyên nhân của nó?"

- "Chúng ta không hiểu nhau, không hợp nhau..."

Tim em đau thắt lại, nước mắt trào ra khi nhận được những tin nhắn đó của anh. Có người sống cả cuộc đời với nhau, liệu có hiểu hết được tính của nhau, huống hồ tình yêu của chúng ta mới bắt đầu được mấy tháng? Khi chia tay có 1000 lý do đúng không anh? Giá như anh không xuất hiện ở cơ quan em thì em không đau đến thế khi đồng nghiệp em nhắc đến anh. Giá như em biết thông cảm khi anh bận nhiều việc. Giá như em không nói "Chúng ta hãy dành thời gian suy nghĩ về tình cảm dành cho nhau!" thì anh sẽ không nói ra những lời làm tim em chết lặng. "Giá như cái tôi của em không quá lớn, biết níu kéo khi tình yêu vẫn còn!... Nhưng ở đời từ "giá như" không tồn tại. Đã 65 ngày, từ ngày anh xa em, em đã có thêm những người bạn mới: Màn đêm, Giọt nước mắt và những kỷ niệm. Một quan điểm sống cho mình "Sống là phải biết chấp nhận", chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh.

Có tình yêu nào cho người đến sau không anh? Đọc thêm: http://mjnhkata.info/Co-tinh-yeu-nao-cho-nguoi-den-sau-khong-anh/#ixzz1qyLEY73r MjnhKata'sBlog - Đến và Cảm Nhận

Anh ơi có biết em đang rất lẻ loi không, em biết làm gì trong lúc này bây giờ, có ai nói với em, có ai sẻ chia cùng em không?

Anh: Em biết em có trái tim quá yếu đuối không?

Em: Vậy sao anh làm trái tim ấy phải đau đớn thế?

Anh: Anh muốn trái tim em phải mạnh mẽ hơn...

Em: Bằng cách để em nhìn thấy những người em yêu thương rời xa em như thế sao?

Anh: ...


Em đang rơi trong tuyệt vọng anh biết không, làm sao cho con tim em bình yên trở lại, em đã quá yếu đuối, dủ biết rằng níu kéo cũng không mang anh quay trở về. Nó chỉ càng làm nỗi nhớ anh thêm dài không nguôi, nhưng sao em vẫn cố mãi kiếm tìm, cố gắng níu lấy đôi tay ngày nào, níu kéo nụ hôn ngày nào, nhưng anh sẽ không quay trở về nữa.

Con đường càng thêm dài, nhìn đôi tình nhân đi bên nhau mà lòng em quặn đau. Em nhớ nụ hôn anh vội trao ngày nào, nhớ đôi tình nhân đứng dưới cơn mưa tầm tã nơi ngã tư đường nhìn dòng người vội vã lướt qua nhau, nhớ những nồng nàn ta có nhau, anh đã nhẹ nhàng đến, vòng tay anh ôm em khi em thức giấc, ấm áp những yêu thương ngập tràn tim em... cả những giận hờn, trách móc, anh cũng hối hận, anh cũng mong lại được làm em hạnh phúc, đã nói rằng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, trừ khi em muốn điều đó mà... tất cả như một giấc mơ ngọt ngào, mới như vừa thoáng qua, cảm giác nguyên vẹn trong em.

Bây giờ anh đã hạnh phúc bên người anh yêu thương, là một người con gái khác, anh có còn nhớ đến em. Có bao giờ anh tự hỏi em sẽ xoay sở ra sao khi không có anh không? Nhìn anh hạnh phúc, nước mắt em lần nữa lại rơi, em mừng cho anh vừa tủi thân em. Em sợ phải nhìn thấy hạnh phúc ấy lần nữa, sợ tim mình sẽ lại run rẩy.

Anh! Anh trách em chia tay anh như thế sao? Em chỉ là một người đến sau, em cũng hiểu cảm giác của người đến trước, em đâu thể cười khi biết người khác khóc, em đâu thể hạnh phúc khi biết người khác đang đau. Em cũng đâu muốn mất anh, em đã rất mạnh mẽ rồi anh không thấy sao anh.


Anh không tốt như những gì em đã nghĩ, nhưng em không can đảm để nghĩ anh xấu. Vì khi anh xấu, em sẽ phải áo giáp, gươm đao để phòng thân, và đơn giản em đã nghĩ anh vẫn là chính anh.

Đã có những lúc em sẽ cố lạnh lùng, đã có những lúc em đã cố thờ ơ, em muốn cho anh biết, không có anh em vẫn ăn cơm mỗi ngày, ngủ mỗi giấc, thở vẫn đều, nhưng tất cả chỉ là những suy nghĩ trong em mà thôi.

Em đã luôn nói mỗi ngày, "anh có sức quyến rũ kì lạ", câu nói rất chi là tình hình thế mà anh vẫn luôn cười đấy thôi. Và em nhận ra, mỗi ngày có ý nghĩa với em đó là nụ cười rạng rỡ của anh, nó làm em không buồn phiền, không mệt mỏi. Em đã thay đổi, nhưng không phải là xấu đi, em đã chăm chỉ học, từ những điều đơn giản nhất, học cách cho đi mà không muốn nhận lại... Em không phải là thánh hiền, cũng không phải là tiên, chỉ là điều đó làm em hạnh phúc.

Em không tin vào luật nhân quả, và em cũng không cần anh phải trả, nên anh cũng không cần phải thấy mang nợ em, chỉ cần anh sống kiếp này, xứng đáng với những gì em đã nghĩ, vì em đã luôn tin anh!!!

Một mình em, cô đơn và lạnh lẽo, ngậm ngùi xót xa, một mình em lũi thủi chỉ mình em, đi đi về về như một cái xác vô hồn. Em yêu, chỉ mình em biết, em đau cũng chỉ mình em. Em đâu ngờ cuộc đời lại ném em vô vàn điều nghiệt ngã, cay đắng nào bằng, chợt nhận ra e yêu anh nhiều, em lại để mình lạc mất nhau!

"Rên rỉ mãi một nỗi buồn trong đêm,
Để hoài niệm cứ ngoi lên mệt mỏi
Len lỏi mãi những sầu đau nhỏ nhoi...
Để ngực trái giật liên hồi nhức nhối...
Bởi hèn yếu, say tình như kẻ đói...
Trói trái tim chặt trong vạn điều giả dối...
Mù mờ đi trong muôn vàn ngõ tối...
Lối thoát nào sau lời nói nhẫn tâm...
Yêu ngu ngốc khù khờ như kẻ hâm...
Để thất vọng như người câm tắt tiếng..."

Thôi thì ta đã mất nhau giữa cuộc đời này, nỗi đau này em chôn sâu.

Tạm biệt anh, người em yêu thương...

Có ai đeo mặt nạ được cả đời?

Khi tấm màn nhung của sàn diễn cuộc đời khép lại trong đêm. “Người diễn” quay trở về với thân phận thật của chính mình, và có những lúc họ sẽ nhận ra rằng giữa cuộc đời này, được, mất, bại, thành bỗng chốc hóa hư vô…
Mỗi ngày phải đối mặt với nhiều điều phức tạp diễn ra quanh mình, trong những lúc như thế vô tình hay cố ý, ta buộc phải mang lên khuôn mặt của mình những chiếc mặt nạ… Có những chiếc mặt nạ che phủ thân phận của một con người khi họ sống và diễn vở kịch của cuộc đời, hay những chiếc mặt nạ mang dáng dấp của một thiên thần trong sáng… Những chiếc mặt nạ buồn vui dù một hay nhiều lần mang tưởng chừng đơn giản, nhưng chúng có thể mãi ám ảnh và làm thay đổi cả một cuộc đời… Biết là thế nhưng sao ta lại chấp nhận sống chung với chúng?
Có những cuộc đời mà số phận run rủi họ phải luôn mang trên mình khuôn mặt của người khác. Nhưng ai biết trong tận cùng góc tối của đời họ là những niềm đau kéo dài bất tận. Với họ, đối diện với cuộc sống thực tại là cả một quá trình đấu tranh dữ dội khi trở về với bản ngã đời mình. Họ dằn vặt, đau đớn khi mình không thể có được cuộc sống bình thường như bao người khác… Ngẫm đi ngẫm lại, có ai sinh ra, lớn lên lại mong muốn phải sống một cuộc sống khác với chính bản thân mình – cho dù cuộc sống ấy tốt đẹp và giàu sang phú quý đến đâu đi nữa. Thà là một cuộc sống bình dị, nghèo khó nhưng ta được thật sự là chính mình thì ta mới có thể cảm thấy hạnh phúc.
Bi kịch cho cuộc đời của họ là rất ít trong số họ dám vượt qua mọi trở ngại để khẳng định “Tôi đang đi tìm chiếc bóng của chính Tôi”. Họ mãi mãi không dám để khuôn mặt thật của mình chạm ánh sáng cuộc đời…Họ cô đơn, trầm uất và luôn mong mình được giải thoát, thậm chí có người chọn cho mình lối thoát tiêu cực…
Vì sao?
Thành kiến của xã hội…
Danh tiếng của thân phận và gia đình…
Nỗi sợ hại bị bạn bè, người thân xa lánh…
Thế nên, họ chỉ dám đối mặt với chính khuôn mặt của mình khi đêm về… để rồi mỗi sáng mai thức dậy, họ lại tiếp tục đeo lên khuôn mặt mình chiếc mặt nạ bi kịch của tạo hóa…

Trong cuộc sống và các mối quan hệ giao tiếp hàng ngày, rất nhiều lần ta phải nói những điều khác xa sự thật, nhưng những điều nói dối này không nhằm mục đích làm hại người khác hay đem lại cho ta nhiều lợi ích, mà ngược lại nó đem tới cho người đối diện niềm vui và một sức sống mới thì ta có nên làm hay không?
Bạn ơi, nếu trái tim ta biết yêu thương và nghĩ đến người khác, thì dù sống với chiếc mặt nạ nào đó, song nếu nó có thể đem lại nụ cười cho những người ta yêu quý, ta sẽ chấp nhận sống “không thật” tại thời điểm ấy… Bởi vì suy cho cùng thì những điều ta làm là mong đem lại cho họ sự bình an, lòng tin để họ vượt qua những khó khăn, đau buồn mà họ đang gặp phải…Đó là những chiếc mặt nạ nhắc nhở con tim ta biết sống quên mình vì người khác…Những chiếc mặt nạ của tình yêu thương!
Nhưng…
Cuộc sống cũng còn có quá nhiều người khoác lên khuôn mặt của mình những chiếc mặt nạ tưởng chừng như khuôn mặt của thiên thần…
Những chiếc mặt nạ đội lớp của sự cảm thông, chia sẻ…
Những chiếc mặt nạ được cố tình sơn phết bằng những sắc màu nhân ái, yêu thương…
Những chiếc mặt nạ được vẽ nên những nét chân thành, độ lượng khoan dung…
Những chiếc mặt nạ nhân danh tình bạn, tình yêu trong sáng…


Đằng sau những chiếc mặt nạ ấy là gì?
Sự toan tính cá nhân…
Sự lọc lừa, giả dối…
Sự phản bội…
Bán đứng người thân và bạn bè…
Trong nhiều điều kiện và hoàn cảnh sống, người ta buộc phải tạo cho mình nhiều chiếc mặt nạ, nhưng có mấy ai thường xuyên tự soi lại gương mặt của chính mình để nhận thức rằng “nó còn mộc và thật đến bao nhiêu?”. Để rồi, trôi theo dòng thời gian, những xúc cảm ban sơ đẹp nhất từ trong bản chất của mỗi con người cứ thế mà chai sạn, và ra đi mãi mãi…Và như thế ta cứ mãi là kẻ mang khuôn mặt của người khác…
Cuộc sống đa dạng và muôn màu, do đó mặt nạ đôi khi cũng như một thứ phụ trang đi kèm khiến người ta tự tin hơn, đẹp hơn và thành công hơn nữa. Những chiếc mặt nạ xấu có, tốt có, nhưng mặt nạ cũng chỉ là mặt nạ. Nó không thay đổi được gương mặt thật bên trong của mỗi người…
Dù sao đi nữa cuộc sống cũng cứ tiếp diễn…
Rồi một ngày nào đó những chiếc mặt nạ kia cũng được hạ xuống khỏi khuôn mặt của những người đeo mang nó…
Ta đối diện với chính ta, và biết đâu lại chua chát nhận ra rằng ở thời khắc đó, ta không còn là ta nữa…
Và rồi cũng chính ta sẽ nhận thấy đâu là giá trị của những khuôn mặt thật hay giả trong cuộc đời này…

Có một mùa đông nào đó



Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người lấy nỗi đau làm niềm vui…
(Của một người bật điện thoại giữa khuya để tin rằng không đến nỗi thiếu một vì sao dành cho mình trong cuộc đời…)
Để lần nào bước đi cũng muốn cúi mặt cho khác với mọi người
để lần nào cũng chỉ tin có mỗi mình thấy tuyết
để lần nào đưa tay ra cũng nhận về lạnh buốt
mà đâu chỉ là trong giấc mơ…
Là mùa đông nhưng không phải ai cũng hiểu được cảm giác được nhìn thấy mình bơ vơ
được nhìn thấy mình tự đưa tự đón
được nhìn thấy mình buộc khăn len và choàng áo ấm
được nhìn thấy mình đánh rơi nước mắt ở trong gương
Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thương
một người kề sát tim một người và trả lời – Không biết!
có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếc
một người nắm lấy tay một người và trả lời – Đừng bước đi!
Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là chia tay?
Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất…
vì tuyết rơi đầy trời mà trái tim một người đã không còn cảm giác
vì cần gập người hằng đêm bởi không còn sức để nằm xuống
vì cô đơn đã trở thành một thứ giống như là nước uống
cần để sống mỗi ngày…
Cần để sống để nhìn thấy mình cũng biết cách đổi thay
biết cười trên nỗi đau và khóc khi thấy mình hạnh phúc
biết chấp nhận nếu mình muốn yêu thương thì trước tiên phải quên đi thói quen oán trách
biết giữ vị ngọt lại trong lòng cho những ngày chát đắng
biết ngoài kia còn có hàng triệu nỗi đau không cần đến nước mắt
vẫn khiến trái tim mình đứng im…
Có một mùa đông nào đó
một người mang cuộc đời mình ra và bỏ lại ở ngoài hiên
rồi những khuya không biết tựa vào đâu ngoài màn hình điện thoại bật sáng
tự nhủ bao gió, tuyết… có nhiều thêm cũng chỉ đù sức chạm vào da thịt
còn tâm hồn vẫn nhóm lửa hằng đêm!
Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người nhận ra mình có thể làm một vì sao sáng từ trong tối tăm…

Tìm đường đến trái tim

Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần ái tình Eros, bắn mũi tên bay khắp bầu trời. Ai trúng phải mũi tên vàng của thần sẽ nảy sinh tình yêu đẹp.Đó là câu chuyện phản ánh niềm ước ao đối với hạnh phúc và tình yêu lãng mạn của con người. Tuy nhiên trong cuộc sống thực tại, tình yêu không phải gió vào nhà trống. Nàng đến với bạn đâu phải trời ban tặng bạn, mà bạn phải tự mình theo đuổi, giành giật mới có được. Không thể cứ sống bằng mơ tưởng : Hoàng tử cưỡi ngựa trắng từ trên trời bay xuống với bó hoa hồng tươi thắm... Cô gái Lọ Lem bị ma lực tình yêu chinh phục, ngã hẳn vào lòng ta...



Tuy nhiên, mộng ảo vẫn chỉ là mộng ảo. Nếu mình cứ ''ôm cây đợi thỏ'' nằm mộng giữa ban ngày thì thực tại luôn làm cho con người thất vọng, nhất là khi thấy những người cùng trạc tuổi mình đã nên đôi nên lứa cả, lòng khó tránh khỏi lời tự than thân : Ôi! Số phận, sao mà nghiệt ngã? Chỉ riêng tôi là không sao gặp được người tình trong mộng ? Lại không ư ?Thì ối cả đấy ? Phim ảnh, tiểu thuyết, ti vi...chả đầy rẫy những con người yêu thương. Họ biết nhau, thân nhau, rồi yêu nhau, cứ như lấy đồ trong túi, chả vất vả tí nào mà tình yêu vẫn cứ đến ! Không thể phủ nhận, tình yêu vốn bắt nguồn từ sự thể nghiệm và những cảm nhận đặc biệt ở nội tâm. Không phải cứ giao tiếp nhiều, giao tiếp lâu là có. Thế gọi là ''Gặp được, cầu không được''. Tuy nhiên, tình yêu cũng chỉ nảy sinh trong giao tiếp. Nếu diện giao tiếp rộng, số lượng giao tiếp nhiều thì xác suất nảy sinh của tình yêu cũng sẽ lớn hơn. Cần hiểu rằng, tình yêu sẽ không có gì đáng kể đối với những ai bị động chờ đợi, trái lại rất coi trọng đối với ai chủ động theo đuổi. Cơ may vốn chỉ có trong tay mình. Năm 1849, Pastơ đến giảng dạy ở trường đại học Strasbourg, để ý ngay đến Mari , con gái ông Hiệu trưởng. Pastơ gửi thư cho ông Hiệu trưởng, nói rõ mình rất yêu Mari, nhưng bản thân chỉ là một anh giáo nghèo. Ông Hiệu trưởng hiểu đời, trao thư cho con gái, tuỳ cô quyết định. Pastơ khuôn mặt tầm thường, lại không diêm dúa, Mari thấy lần đầu đã thất vọng. Pastơ không nản lòng, biên thư trực tiếp cho Mari, khuyên cô đừng vội phán đoán, sẽ dẫn đến sai lầm. Thời gian sẽ cho em thấy : bên trong cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, kín đáo, dễ ghét này, là một trái tim trong trắng, đầy ắp tình yêu đối với em... Cuối cùng Mari rung động, nhận lời gặp mặt Pastơ. Về sau, Mari quả đã nhận ra cái nhân cách cao quý và trí tuệ tuyệt vời của Pastơ. Hai người rơi vào bể ái, kết bạn trăm năm, thêm một ngôi sao lung linh trên ngân hà tình yêu.

Rõ ràng, dũng cảm và mạnh dạn theo đuổi, đã tạo nhân tố quyết định cho Pastơ trong việc giành được trái tim Mari xinh đẹp. Nếu sau khi gặp nhau lần đầu, ông đã thất vọng bỏ cuộc thì tình yêu sao mỉm cười với ông. Đại văn hào Pháp Victo Huygô đã nói : ''Yêu tức là hành động''. Dũng cảm mạnh dạn biểu lộ tâm yêu đối với người mình yêu vốn là một trong những biểu hiện của tình yêu. Đặc biệt, con gái thường hay có cảm giác ngọt ngào và sung sướng qua sự theo đuổi của con trai, còn con trai cũng đoán ra được sự chân thành của người con gái đối với mình qua những biểu hiện hàm súc, hoặc xấu hổ, hoặc mạnh bạo của nàng... Vợ nhà tâm lý học nổi tiếng Freud là Masa đã nói : ''Nếu trong cuộc sống xuất hiện một người mà tôi hằng ao ước, tôi sẽ cố hoàn thiện bản thân mình để hấp dẫn anh ta mà không cố chạy theo những hành vi có tính chủ động. Nếu tôi không hấp dẫn được anh ấy mà cố tình theo đuổi thì chỉ là uổng công. Nếu anh ấy yêu tôi mà không đủ dũng khí để thổ lộ với tôi thì cũng chẳng có khí phách của một người đàn ông. Người mà như thế thì thôi, lưu luyến phỏng có ích gì''.

Thiếu dũng khí thường là biểu hiện của việc thiếu tự tin, cảm thấy mình không xứng với người ta, nhất là lo sợ người ta coi thường mình. Sự tự ti ấy bắt nguồn từ ''hiệu ứng vành sáng'' đối với người mình hằng yêu : nếu lợi dụng tốt, sẽ làm cho bản thân mình tự đề cao được lên, tự hoàn thiện mình ; song nếu thực hiện không nổi sự chuyển biến đó, thì sẽ tạo nên sự phủ định hoàn toàn đối với bản thân mình, khiến mình rớt xuống vực sâu của sự tự ti mà không tài nào mọc mũi sủi tăm lên được, không dám hành động, đau khổ, để mất hết thời cơ. Thực ra chiến thắng tự ti đâu phải khó, mấu chốt là ở chỗ hiểu đúng đối phương, hiểu đúng mình. Thứ nhất, bạn yêu thích một người, chắc chắn người ấy phải có chỗ đáng yêu : hoặc là khí chất không tầm thường, hoặc nói năng duyên dáng, hoặc trí thức uyên thâm, hoặc xinh đẹp khác thường... đúng như câu tục ngữ : ''Người tình trong mắt có Tây Thi''. Khi bạn đã yêu ai tất bạn đã bị cái ''vành sáng'' trong lòng nó che lấp mắt mình, bạn đã mỹ hoá đối phương lên một cách không tự giác. Người bị mê đắm trong men say của ái tình đều cho rằng người mình yêu là tốt đẹp nhất ; còn người nào bị cảm giác tự ti bao phủ thì thường thần thánh hoá cái người mình đem lòng yêu, cao không với nổi, mặt khác lại tự oán trách mình, tự hạ thấp mình một cách phi thực tế. Tuy nhiên trong thực tế, ''nhân vô thập toàn''. Con người ta ai cũng có chỗ hay chỗ dở. Người ta đẹp thì bạn học vấn hơn người; người ta ca hay múa giỏi thì bạn thi - hoạ tài ba; người ta hoạt bát mưu trí thì bạn trầm tư, quyết đoán. Người hay mặc cảm tự ti, thường đem cái dở của mình ra so với cái hay của người khác. Kết cục càng tự ti hơn. Cho nên một người muốn nhận thức đúng đối phương, cần tự nhủ lòng mình rằng : Không chừng chàng (nàng) cũng đang nhìn mình với con mắt như thế đấy !

Thứ hai, cần nhận rõ bản thân mình. Rất nhiều người tự ti trầm trọng, quả thật có vô số cái dở so với người khác : hoặc là hoàn cảnh gia đình không lý tưởng, hoặc nghề nghiệp khiến người ta không hài lòng, hoặc dung mạo tầm thường... Tất nhiên những nhân tố đó ít nhiều có ảnh hưởng đến sự lựa chọn của đối phương, song đó chẳng qua chỉ là điều kiện bên ngoài. Trong tình yêu, vai trò quyết định thật sự còn nằm trong tình cảm đôi bên. Những người yêu nhau thực lòng sẽ chìa tay ra cùng nhau khắc phục, gạt bỏ những khó khăn ấy, cùng ấp ủ cho men tình thêm say đắm.

Một hành động của lòng nhân ái



Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.
“Tôi có thể làm cho anh được điều gì ngay bây giờ không?” Tổng thống hỏi.
Người lính trẻ rõ ràng không nhận ra Lincoln. Anh cố thều thào: “Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!”
Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình:
“Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con nhé. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ.”
Người lính đã quá yếu sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: “Viết thay cho con trai bà – Abraham Lincoln.”
Người lính trẻ nhìn vào bức thư, và anh thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy tên người đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.
“Ngài chính là Tổng thống ư?” anh hỏi.
“Vâng, tôi đây!” Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm được gì cho anh.
“Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!” anh nói. “Điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều khi phải đối mặt với cái chết!”
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ trong bàn tay mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.

Xem mặt 5 mẫu iPhone 5 "nổi bần bật" gần đây

Dân thiết kế luôn ưu ái Apple với nhiều ý tưởng đẹp tuyệt.

1. iPhone 5 của Justin Quinn

Nhà thiết kế Justin Quinn giới thiệu iPhone 5 với chiều dày 6,5mm cùng vẻ ngoài bóng bẩy hiếm thấy. Lớp kính chống xước bảo vệ mặt trước và sau, bộ khung kim loại mang đến thiết kế tổng thể tuyệt vời. Miếng đệm cảm ứng bên cạnh máy giúp bạn tương tác với dế cưng thoải mái hơn. Chúng phổ biến công nghệ lướt net kiểu mới, khi bạn có thể trượt trang web lên xuống, phóng to thu nhỏ hình ảnh… mà không cần chạm đến màn hình.



Về phần cứng, iPhone 5 tích hợp màn hình cảm ứng Retina rộng 4.5 inch được kéo dài đến gần sát cạnh máy, camera chính 10MP chất chơi và đèn flash LED, camera phụ 3MP hỗ trợ video call, cổng kết nối cải tiến… iPhone 5 cũng bao gồm một chiếc dock chuyên dụng, giúp bạn gia tăng lợi ích bằng khả năng sạc pin linh hoạt, bổ sung cổng giao tiếp và đồng bộ dữ liệu nhanh chóng.



2. iPhone 5 của Frederico Ciccarese

Khỏi phải nói cũng biết iPhone hiện được thế giới thần tượng đến mức nào. Không chỉ liên tục phá vỡ kỷ lục doanh thu, dân tình còn thường xuyên nhìn thấy các mẫu ý tưởng “táo khuyết” hấp dẫn do người hâm mộ phát triển. Phát kiến iPhone 5 của tác giả Frederico Ciccarese dưới đây được hình thành dựa trên những tin đồn phổ biến hiện giờ, như kiểu dáng giọt nước đặc trưng, kích thước siêu mỏng, màn hình khổ rộng, camera nằm chính giữa, biểu tượng Apple phát sáng…



3. iPhone 5 của Antonio De Rosa

Mẫu ý tưởng iPhone 5 của nhà thiết kế Antonio De Rosa được gọi bằng cái tên The new iPhone, mô phỏng theo biệt danh The new iPad gần đây. Theo suy đoán trên, iPhone 5 sở hữu kiểu dáng siêu mỏng hoàn toàn mới. Mặt lưng bằng nhôm nguyên khối với phần giữa nhô lên cao, mang đến cảm giác cầm nắm thoải mái hơn. Bên cạnh đó, chú dế sử dụng màn hình khổ rộng nét căng, nút Home kiểu cảm ứng, các nút bấm chức năng được sắp xếp trên đỉnh máy…

Thể hiện phong cách chất chơi đừng hỏi, cộng đồng mạng đang dành tặng nhiều lời tán thưởng cho sản phẩm thú vị này.



4. iPhone 5 của Alexander Black

Trên lý thuyết, iPhone 5 “trong mơ” phổ biến kiểu dáng siêu mỏng, đường nét bo tròn tương tự iPhone 4S, chất liệu nhẵn không bám dấu vân tay, màn hình Retina kích thước 4.5 inch kéo dài đến gần mép, touchpad kiểu cảm ứng hỗ trợ trải nghiệm game hoàn hảo và giao diện hệ điều hành iOS 5.

Về phần cứng, mobile giới thiệu hệ thống chíp xử lý lõi kép Apple A8 tốc độ 1,9GHz, camera chính 10 Megapixel phía sau, camera phụ 7 Megapixel phía trước cho cuộc gọi hình ảnh, nguồn pin dung lượng cao 2.100mAh, công nghệ sạc không dây tiên tiến…



5. iPhone 5 3D của Chris Youn

Được thực hiện bởi tác giả Chris Youn đến từ thành phố New York, ý tưởng iPhone 5 3D nhấn mạnh vào khả năng hiển thị hình ảnh 3D mà không cần kính chuyên dụng. Chú dế sở hữu thiết kế bầu bĩnh mang âm hưởng Nokia X7, thân máy mỏng dưới 10mm, nước sơn bóng bẩy, viền đen lớn xung quanh màn hình khác hẳn iPhone 4 đương đại.



Về phần cứng, iPhone 5 3D ghi điểm bằng máy ảnh 16 Megapixel, chíp xử lý “khủng” tốc độ 2,6GHz, nguồn pin cung cấp 24 tiếng xem phim hoặc 52 giờ nghe nhạc liên tục. Bên cạnh đó, iPhone 5 3D gây ấn tượng sâu sắc với chùm phụ kiện “hiếm có khó tìm”. Tác giả mang đến bộ sạc pin không dây và loa ngoài Bluetooth hình cầu dễ thương lắm ấy.

Nguồn: kenh14.vn

 

BÓNG MA TULA Copyright © 2012 | Design by thuanle28 - Edit by thuanle28

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang