Tình cảm oái oăm

Ngày xưa, anh nói với em rằng, mẫu người như em không bao giờ qua được vòng gửi xe nếu như anh thông báo tuyển người yêu chứ đừng nói đến việc anh thích. 3 năm sau, dường như anh đang dần thương em nhiều hơn…
“Em!
Anh yêu em!”
Em có biết đã bao lần anh bấm những dòng tin nhắn ấy rồi lại xoá không dám gửi không?
Ừ, mà cũng đúng. Làm sao anh có thể nói ra những điều đó bằng những dòng tin nhắn vô hồn được chứ?
Ngày xưa anh đã nói với em, anh ghét nhất là tỏ tình bằng tin nhắn. Nó như một sự giả dối, sự hèn nhát không đáng có của một người con trai.



Và anh còn nói với em rằng, mẫu người như em không bao giờ qua được vòng gửi xe nếu như anh thông báo tuyển người yêu chứ đừng nói đến việc anh thích em. Đó là câu anh đã nói khi bông đùa với em lúc chúng mình mới quen biết nhau, tất nhiên là trên phương diện tình bạn. Anh xin thề có trời đất chứng giám là lần đó anh nói bằng tất cả sự thật lòng của mình, vừa đùa mà cũng là thật. Thật! Và chỉ là thật ở thời điểm đó!
3 năm sau. Tại sao có thể oái ăm đến như vậy khi dường như anh đang dần thương em nhiều hơn, nhiều, và nhiều hơn… Anh thật sự không hiểu nổi chính mình nữa. Lần đó là anh nói thật bằng cả con tim mình, và 3 năm sau, anh cũng thương em thật bằng cả con tim mình!
Anh là kẻ hai mặt. Anh là kẻ giả dối. Em sẽ nghĩ như thế nào nếu anh nói anh yêu em? Chắc là buồn cười lắm phải không em?
Thật buồn cười khi anh cũng đã từng nói với em là anh ghét nhất loại người chen vào phá hoại tình cảm của người khác. Ừ, em đang thương thầm một người và tình cảm ấy em giữ gìn, nâng niu như tình cảm đầu đời trong sáng. Làm sao anh có thể nói những điều đó với em. Em sẽ xem anh thế nào? Rằng những gì anh nói với em tất cả chỉ là trong suy nghĩ, cái suy nghĩ lý thuyết suông trong khi thực tế thì diễn ra ngược lại hoàn toàn như đang cười nhạo chính bản thân anh?
Có phải anh đang sĩ diện không em?
Hay anh đang để lý trí điều khiển mình, không sống bằng con tim?
Như vậy có coi là kẻ giả dối không em?
Đừng mãi ngây thơ và hồn nhiên như vậy, nói cho anh biết anh phải làm sao đây?
Đừng để anh cứ mãi thẫn thờ khi em chào anh nhanh chóng trong điện thoại kèm theo tiếng tít tít vô hồn. Anh biết, đó chỉ là sự hồn nhiên của em. Nhưng, sự hồn nhiên đó nó đã gây cho người khác sự hụt hẫng em biết không? Không dừng lại ở đó, nó còn như một ngọn lửa nhỏ được tiếp thêm dầu để bùng cháy dữ dội hơn. Sau mỗi lần hụt hẫng anh lại như được con tim xác nhận rằng: “yêu rồi đó!”
Thôi thì.
Thời gian đối với anh vẫn còn dài, chắc vẫn còn có có hội để anh đến với em một cách đàng hoàng và chín chắn hơn phải không em?
Thôi thì.
Anh lại tiếp tục nhìn nụ cười của em và giả vờ làm ngơ, che giấu đi gương mặt ngố mang theo chữ “yêu” của mình.
Thôi thì.
Anh lại tiếp tục hụt hẫng trong những cuộc điện thoại với em nữa nhé?
Và, thôi thì… Anh xin phép em cho anh xoá những dòng tin nhắn anh vừa soạn và cất điện thoại đi ngủ, được không em?
Xin những giấc mơ mang cho anh chút hạnh phúc ảo, dù chỉ ngắn ngủi thôi cũng đủ khiến anh vui và tiếp tục sống giả dối với chính bản thân mình!

Người em đã không chọn

Nửa đêm, mình định ra ngoài rửa mặt sau một đêm văn nghệ tưng bừng ở trường thì chợt giật thót tim khi thấy người ấy đứng đó, dù không nhìn rõ mặt nhưng mình vẫn cảm nhận được giọng nói nhanh, vội vã có chút đau khổ: “T, D yêu T” rồi bước vội ra về…
Bỗng nhiên mình nhớ quá những ngày tháng ấy. Lòng chợt bâng khuâng tự hỏi giờ này người ấy như nào? Đôi khi, trong nhạt nhòa kí ức, mình vẫn mãi áy náy vì đã ra đi như thế. Biết làm sao được, cuộc sống chẳng cho người ta được quyền tham lam mà vơ hết mọi điều về cho mình. Sự lựa chọn nào cũng phải đánh đổi…


Đưa mình đi dạo tối trước khi mình về quê ăn Tết, người ấy cứ lòng vòng hết đường này đến đường khác trong tiết mưa phùn và cái lạnh những ngày cuối năm. Dừng chân ở quán café, mình định ngồi ở cái ghế đối diện nhưng đã bị ấn ngồi bên cạnh người ấy. Hình như có nhiều điều muốn nói mà người ấy không biết bắt đầu từ đâu, sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt. Sự nhạy cảm cho mình biết rất nhiều lúc người ấy muốn đưa tay nắm lấy tay mình nhưng mình lại để tay trong túi áo. Mà người ta cũng không đủ can đảm để lôi tay mình ra nên có vẻ nhiều lần đã quyết tâm lắm nhưng lại đành khổ sở quay đi.
Đã bao lần người ta nói yêu mình mà bị mình từ chối rồi nhỉ? Mình không nhớ nữa, chỉ biết là người ta đã từng lùi bước, đã một thời gian rút lui nhưng rồi lại quay lại, lại nói lời yêu và lại nhận được sự từ chối của mình.
Nửa đêm, mình định ra ngoài rửa mặt sau một đêm văn nghệ tưng bừng ở trường thì chợt giật thót tim khi thấy người ấy đứng đó, dù không nhìn rõ mặt nhưng mình vẫn cảm nhận được giọng nói nhanh, vội vã có chút đau khổ: “T., D. yêu T” rồi bước vội ra về. Mình chưa kịp định thần lại thì cảm giác bâng khuâng chợt đến. Người ta yêu mình nhiều đến thế thật sao?
D. hay đưa mình đi dạo khắp phố. Vòng một tay ôm mình thật chặt và đặt nhẹ nụ hôn ấm lên tay mình, luôn dành cho mình những cử chỉ nhẹ nhàng, lãng mạn như thế. Đôi khi, D. xuất hiện trước cửa phòng trọ của mình với một bó cúc vàng thật to, từ khi nhận lời yêu D., phòng mình thường xuyên có hoa cúc.
D. ốm, mình biết thế nhưng không đến thăm. Vậy mà buổi chiều khi đang ngồi nói chuyện với cô bạn thân thì D. đến, trên tay một bông hồng đỏ thắm, giọng ngai ngái của người ốm dở, vừa trêu vừa hờn giận: “Này, người ốm tặng hoa cho người khỏe đây!”. Mình bật cười vì điều đó. Công nhận mình vô tâm thật.
Đón mình ở bến xe, D. hân hoan thông báo là mang cho mình một cái đùi gà to. Về đến phòng trọ rồi, D. đun nóng lại miếng gà và ngồi nhìn mình ăn ngon lành. Niềm vui sướng khi thấy mình ăn nhiều vì D. vẫn hay nói mình lười ăn.
Buổi tối, lẽ ra mình phải đi dạy nhưng D. đến, mang theo 5 con cua biển thật to và nài nỉ mình nghỉ dạy. Hai đứa ăn cua đầy sung sướng. D. chợt thốt lên: “Không phải em ăn ít mà chỉ cần đồ ăn em yêu thích em sẽ ăn được nhiều”. Mình cười phá lên. Có chân lí nào ngốc nghếch hơn thế không nhỉ?
Mình hay giận dỗi. Đôi khi chẳng có lí do gì cụ thể cũng dỗi. Mà D. quá đỗi yêu chiều mình, lúc nào cũng sợ mình giận, mình khóc. Mình biết thế nên càng làm mình làm mẩy nhiều hơn, nhiều khi trong lòng hết giận rồi nhưng vẫn giả vờ như còn giận lắm để thấy D. lại cuống lên, lại dỗ dành, lại rối rít nhận hết lỗi về D. khiến mình cười thầm trong bụng, tự nghĩ là “đồ ngốc” và thấy vui vui vì điều đó.
Hà Nội mưa đá, D. tha thiết nài nỉ mình đi dạo dưới mưa và tha thiết nài nỉ mình cho D. được hôn mình trong làn mưa tầm tã đó. Về sau mình mới biết, D. tin rằng những đôi yêu nhau mà cùng đi dạo dưới mưa, hôn nhau trong mưa thì sẽ không bao giờ mất nhau. Giờ nghĩ lại điều đó như một kỉ niệm ngọt ngào và có chút gì đó đáng thương của tuổi trẻ. D. đã không rời xa mình, là mình đã dời xa D.
D. đã mang đến cho mình một tình yêu rất đẹp, lãng mạn như tâm hồn mình. Nhưng mình vẫn quyết định ra đi vì không tìm thấy sợi chỉ đỏ chung trong tâm tưởng của hai đứa. Dù mình luôn nghĩ rằng chẳng phải lỗi của ai, chỉ vì chí hướng không giống nhau nên đành phải xa nhau nhưng đôi khi mình vẫn cảm thấy như mình có lỗi. Nhiều năm rồi mình không liên lạc, cũng không biết gì tin tức của D. Hy vọng ở nơi nào đó trong cái Hà Nội nhỏ bé này, D. luôn bình yên và ngời sáng với hạnh phúc tìm được.

Đường chia hai lối

Ngày mai nhà anh “tưng bừng đón dâu”! Nhưng “em không khóc thầm bao đêm” như những cô gái khác khi biết người mình vẫn thường trộm nhớ đi xây dựng gia đình, mà em lại thấy mừng cho anh và cho cả em nữa!
Giữa chúng ta chưa đủ lớn để gọi là yêu nhưng lại quá nhiều để là bạn, hơn mười năm rồi chúng ta lặng lẽ đi bên hau như hai đường thẳng song song. Em đã lựa chọn bước sang hướng khác để tìm lối rẽ cho mình nhưng cuối cùng cũng lại bước về phía có con đường song song với anh .Dẫu biết rằng với em, anh mãi là người đồng hành lý tưởng nhất, nhưng chúng ta lại không thể cùng nhau đi đến cuối con đường bởi hai đường thẳng song song có bao gặp nhau?



Số phận đã an bài! Em gái của anh từng nói với em rằng trong cuộc đời được quen biết nhau đã là duyên rồi và em trân trọng nhân duyên này. Hôm nay dù nhận được lời mời muộn của anh nhưng ngày mai nhất định em sẽ tới dự hôn lễ. Em muốn được tận mắt chứng kiến giây phút trọng đại nhất trong cuộc đời anh, muốn được thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của anh và quan trọng nhất em muốn chúc phúc cho anh.
Cám ơn cuộc đời đã cho em gặp anh để được đi bên anh trong hơn mười năm qua!
Cám ơn số phận đã an bài cho hạnh phúc của anh!
Cám ơn cô ấy người sẽ cùng đi bên anh trong chặng đường còn lại!
Cám ơn anh đã rẽ sang con đường khác để “em thênh thang trên con đường về”
Cám ơn một người đã luôn chờ đợi để đồng hành cùng em trên con đường em đi!
“Vĩnh biệt tình đầu”, chúc anh hạnh phúc bên người đồng hành của mình

Thật may vì anh đã bỏ rơi em

Biết anh chẳng bao giờ viết blog, cũng chẳng đủ thời gian lập một cái nick chat. Anh không thuộc về thế giới của những xúc cảm lãng mạn. Điều anh cần là đọc xem thực phẩm ở đâu không an toàn. Chỗ nào đổi USD uy tín. Chỉ có vậy.
Cho đến ngày hôm nay. Mọi cảm xúc trong em đã nguội lạnh dần. Đã biết bao lần em đối diện với nỗi đau mà không có ai ở bên cạnh. Em còn nhớ có lần anh nhắn tin cho em” Nếu em buồn, cô đơn hoặc đau khổ. Hãy đến bên anh, em nhé”. Em đã khóc nức nở trên gối, trong căn phòng bé nhỏ của em, trên những chuyến xe đi công tác đường dài khi đọc lại tin nhắn này. Em đang rất đau khổ, đang rất cô đơn. Nhưng lẽ nào em lại ở bên người gây ra điều đó??



Em đau đớn đối mặt với việc anh rời xa em không một lời nói, không tin nhắn, không xin lỗi, không ngại ngần…và không gì hết. Em nghĩ đó là sự dã man nhất của một người đàn ông hèn. Không còn yêu, nhưng ngại nói lời từ chối.
Anh còn nhớ có lần em chia sẻ “Em là người phụ nữ dám yêu, dám sống chết vì tình yêu. Nhưng đến một lúc nào đó anh không còn yêu em nữa, thì hãy nói với em anh nhé. Em có đủ lịch sự, tự trọng và sĩ diện để không níu kéo nếu anh thật lòng muốn ra đi. Em biết lúc đó em sẽ đau khổ lắm, nhưng sẽ cố gắng sống thật tốt khi không có anh ở bên. Hãy hứa với em là anh sẽ không chia tay em trong im lặng nhé?” Nhưng anh có biết không? Em nhạy cảm đến mức, khi nói ra điều đó với anh, là em biết chắc ngày gần nhất chúng mình không còn ở bên nhau nữa…
Em cũng còn nhớ khi anh nhắn tin “Em gửi hộ thuốc vào Đà nẵng cho ba mẹ anh với. Anh không biết chỗ nào gửi em ạ. Yêu em nhiều”. Đó là khi anh lờ mờ nhận ra em đã không còn muốn tốt một cách vô điều kiện nữa, với người đàn ông không thật lòng yêu em. Đọc tin nhắn đó, em đã cười nhếch mép. Yêu em nhiều ư? Thật ghê sợ…
Nhưng em vẫn làm nốt những việc em cho rằng nên làm. Giúp đỡ người khác luôn luôn là cách sống của em. Cho dù bất kể điều gì xảy ra đi nữa. Hơn nữa ba mẹ anh không có lỗi trong việc chúng ta gây lỗi cho nhau.
Nếu anh yêu em nhiều như anh nói thì sinh nhật của chính mình anh đã không tắt máy đến nửa đêm và để em ngồi một mình ngây dại trước cái bánh sinh nhật. Em cứ nghĩ một chút ấm áp em mang đến, vào đúng ngày của anh, có thể sẽ bù đắp cho anh phần nào những tháng năm cực nhọc, cô đơn nơi xứ người. Nhưng mà em đã nhầm rồi phải không anh? Em ngốc quá đúng không? Anh không cần em, không trân trọng giá trị tinh thần em trao tặng.
Nếu anh yêu em nhiều như anh từng nói thì anh đã không thỉnh thoảng biến mất một vài ngày. Điện thoại không liên lạc đươc, giọng nói thì ấp a ấp úng khi em gọi tới. Em không có thói quen xâm phạm đời tư người khác, không nhòm ngó, không đọc thư từ, không bới lông tìm vết. Em nghĩ cả hai đứa mình, nguy cơ sa ngã là như nhau. Và em chỉ muốn duy nhất một điều, hãy đừng dối trá nhau nếu hết yêu….
Nếu anh yêu em nhiều như thế thì anh đã không ngại ngần giới thiệu em với bạn bè anh rằng em là người đàn bà của anh. Nhưng đằng này, em với tài xã giao sẵn có, gồng mình lên thể hiện mọi thứ theo đúng kịch bản của anh, em đã đóng vai diễn của mình quá hoàn hảo trước mặt bạn bè anh. Để đêm về em khóc ướt gối, rồi âm thầm lên kế hoạch chia tay. Vì tận trong đáy sâu trái tim, em biết, anh không yêu em nhiều như em tưởng…
Có ai lên kế hoạch chia tay người yêu như em không? Chắc là không có ai đâu nhỉ? Em sẽ mời anh đi uống cafê. Vẫn niềm nở, ân cần như vốn dĩ em như thế. Quàng vào cổ anh chiếc khăn mềm mại mà tự tay em đan. Điều em muốn nói với anh là: ” Em không biết Hà Nội còn lạnh đến bao giờ, nhưng em hy vọng nó khiến anh ấm áp hơn”. Rồi em ra về và thay luôn hai số điện thoại. Sẽ biến mất không để cho anh tìm thấy em được nữa…
Là em tự ảo tưởng anh sẽ tìm khi em tắt máy thôi. Để cho em được ve vuốt chút tự trọng cuối cùng. Rằng em chủ động chia tay anh đấy chứ? Còn trong thâm tâm em biết, anh sẽ chẳng tìm em nữa đâu.
Nhưng kế hoạch của em không bao giờ trở thành hiện thực. Anh còn nhanh chóng hơn em. Anh rút lui thảm hại hơn em nghĩ rất nhiều. Hèn đến mức bạn em vô tình gọi cho anh để hỏi về một việc khác. Anh cũng tảng lờ không nghe? Tết đến, anh cũng không gửi một lời chúc mừng năm mới. Anh cư xử kém hơn em, kém hơn một người đàn bà yếu đuối…
Những người bạn mà anh và em cùng quen biết. (Là bạn của em thì đúng hơn). Họ nói em nên đến nhà gặp anh để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Họ nghĩ anh và em đã từng là bạn bè trước đây 10 năm, bây giờ tại sao yêu nhau như thế, ngay đến một lời kết cũng không rõ ràng. Mà là như trốn chạy??
Em trả lời bạn mình rằng. Em sẽ không đến tìm anh đâu. Em sẽ không làm bất cứ điều gì để níu kéo anh đâu. Hãy để cho anh ấy đi đi. Nếu yêu em thật lòng, anh ấy sẽ quay trở lại. Bạn em nói em thật ngốc, thật khờ, thật dại dột…Tuy nhiên em nghĩ khác bạn em…
Em nghĩ em cần phải cảm ơn anh vì đã rời bỏ em. Nếu không, em đã không biết mình yếu đuối đến mức nào, chính vì đó mà em trở nên mạnh mẽ hơn.
Cảm ơn anh đã ra đi mà không chia tay em trong quang minh chính đại. Để em luôn ngẩng cao đầu khi gặp lại anh.
Cảm ơn anh đã bỏ mặc em trong đau khổ, chới với, dường như chết đi sống lại vì sự im lặng hèn nhát của anh. Nếu không có điều đó, chắc gì em đã xứng đáng có được vị trí của ngày hôm nay?
Mức thu nhập của em đã tăng lên gấp đôi so với mức 2.000 USD mà anh đã từng biết. Em thật lòng cảm ơn anh…
Cảm ơn anh nhiều lắm vì bây giờ khi bạn bè gọi tới. Em thường nói đùa và cười vang lên trong máy, rằng hiện tại, điều em lo sợ nhất là anh đòi nối lại tình cảm với em đấy. Trước đây, em luôn hy vọng anh nói anh sai rồi và mình quay lại với nhau em nhé. Giờ này, đó lại là việc khiến em sợ…
Cảm ơn anh vì đã bỏ rơi em.
Em đã đọc được ở đâu đó câu nói của nhà văn rất nổi tiếng:
“Từ mối quan hệ của đàn ông với đàn bà, có thể nhận ra đẳng cấp của người đàn ông ấy, giá trị thật của người đàn ông ấy.
Anh có thể là một người đàn ông tuyệt vời trong mắt người khác, nhưng khi anh không coi người phụ nữ trong tay anh ra gì, anh ích kỷ và khiến họ thiệt thòi, tổn thương, thì người đàn ông ấy, có giá trị thực sự như thế nào”?
Và em suy ngẫm, e thấy rằng, thật ra, anh không có giá trị gì với em cả. Chỉ là em đã trao tặng tình yêu nhầm người. Em yêu nhầm mà thôi. Là em chưa tìm đúng người thôi. Em xứng đáng với một người đàn ông khác, tốt hơn.

Anh có hạnh phúc khi xa em không?

Hóa ra kí ức có nặng đến đâu, có nhiều đến đâu thì người ta vẫn luôn sống cho cảm xúc hiện tại, anh đã làm vậy, đã lựa chọn cho mình một người khác…
Con đường quê nhỏ hẹp, thế nhưng ta lại vô tình lướt qua nhau. Một ngày nặng nề cho những cảm xúc của riêng em, những cảm xúc mà em đã cố tình trốn chạy, tìm cho mình một nụ cười dù biết rằng vẫn thấy chông chênh lắm…
Sáng nay trên con đường đi làm, đường quê ít xe, ít người, em đã nhìn thấy anh từ phía xa, nhưng anh thì không nhìn thấy em, vẫn chiếc áo khoác ấy, trên chiếc xe ấy nhưng anh đang chú tâm nói chuyện với người anh chở sau lưng, có lẽ vậy nên anh không thấy em đang lướt qua anh. Không biết anh có nhận ra con đường anh đang chạy sẽ ngang qua nhà em không? Không biết anh có một lần nhìn vào? Có lúc nào đó chợt nhớ về em?


Anh có hạnh phúc khi xa em không?


Chia tay nhau đã hơn một tháng, hơn một tháng rồi em không nhìn thấy anh, rồi thì bên cạnh anh giờ cũng đã có một người khác ngồi vào vị trí của em ngày xưa, nép sau anh trên những con đường dài. Em chợt nhận ra một điều, mình còn yêu anh nhiều lắm và những kỉ niệm ngày xưa lại bỗng chốc ùa về, xô cảm xúc em ngã…
Mình đến với nhau trong một đêm có biển, để rồi tình yêu này đầy sóng gió và vỡ tan tành như bọt nước ngoài biển khơi. Tình yêu của mình đã từng rất đẹp phải không anh?
Là những ngày em sống trong gia đình anh, em chắc anh sẽ không quên đâu, những ngọt ngào ấm cúng, những gì giản dị và gần gũi nhất. Là những ngày mình ngồi bên nhau trong những chiều lộng gió trên hành lang, căn gác phòng trọ của anh, hay trên con đê dài quê mình, những nụ hôn đầy ắp yêu thương.
Là những chuyến đi dài, em ôm chặt lưng anh, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cuộc sống con người ở những nơi mình đi qua, ở những miền đất lạ.
Là gì anh nhỉ? Là món mà anh vẫn thích em nấu phải không, là canh khoai tím cá rô kho đây mà, hay là tô cháo nóng hổi những ngày anh bệnh, là thau nước ấm, là bàn tay lau mát cho anh, là những lo lắng hiện rõ trên gương mặt em, là những ngày khó khăn…
Là món quà rất nhỏ của em, là chiếc áo sơ mi, là cái khăn mặt, là đôi vớ, và sợi thắt lưng, là chiếc ví, là những gì rất nhỏ để anh cảm nhận rằng em luôn bên anh dù ở đâu. Là chiếc xe cọc cạch của em chỉ có anh quan tâm sửa tới sửa lui để em đi về an toàn. Là con heo đất anh nhét vào ba lô em khi em bị mất trộm chằng còn một tờ giấy tùy thân, là những nồi lẩu cá điêu hồng hay món cơm gà vào những ngày cuối tuần anh lên thăm em mà anh biết rằng cuộc sống khó khăn nơi Sài Gòn với em như vậy là thấy ấm lòng.
Là một sợi dây chuyền hình hoa mai, anh tặng em chẳng vào dịp nào cả, chỉ là bù cho sinh nhật em anh không có quà, vậy là gặp ai anh cũng khoe nó đẹp vì là anh mua tặng cho em, giờ nó vẫn nằm trên cổ em như một kỉ vật, một kỉ niệm của riêng em. Là gì nữa anh? Nhiều đến nổi em không thể kể hết bằng lời. Vì những điều này mà khi anh đến với người khác em đã như muốn thét lên hỏi “tại sao” trong đau đớn, trong những giọt nước mắt tủi hờn, trong cơn say.
Hóa ra kí ức có nặng đến đâu, có nhiều đến đâu thì người ta vẫn luôn sống cho cảm xúc hiện tại, anh đã làm vậy, đã lựa chọn cho mình một người khác, em hiểu những gì anh lựa chọn, đó là những gì anh cần, là hiện tại của anh. Có một điều em luôn tin, tin anh đang cầu mong cho em có thể quên, có thể bước đi mà không có anh, em tin anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc và vì điều đó mà em không trách anh, không hận anh.
Xin cho em được thêm một lần nhớ lại để rồi quên, thêm một lần thả trôi mình theo những cảm xúc trong em, nếu đã là định mệnh xin hãy cho em sức mạnh để bước đi trên con đường riêng em. Và nếu có một lần gặp lại, chỉ có một điều em muốn hỏi anh thôi, một điều em muốn biết “Anh có hạnh phúc không?”…

Thư gửi bố!

Và bố ơi, con chỉ xin bố một nụ cười già nua trên khuôn mặt, yên lặng khi con mở cánh cửa gỗ nhà mình, để con không phải vội vã âm thầm ra đi vào sớm hôm sau. Bởi vì lúc này đây, con hiểu vì sao mỗi người đều cần có một gia đình…


Khi mấy thằng bạn cùng phòng đi chơi hết, con ngồi ở nhà. Con ngồi với bốn bức tường, với chiếc máy vi tính second hand mệt mỏi, với chính sự trống vắng trong lòng của thời mới lớn. Con mới hiểu rằng, suy cho đến kiệt cùng, bố và con là hai thế hệ. Hai thế hệ cách nhau thêm vài thế hệ nữa. Bố mải toan tính việc đời, con mê việc vui chơi ngông cuồng. Hai bố con mình cứ mải miết đi theo hai dòng chảy của thế hệ mình, bố mang trên vai một gánh vác trách nhiệm và bổn phận, còn con mang một phi thuyền mơ ước trên đôi tay và lúc nào con cũng ước mình có cánh để bay.

Con nhớ như in cái ngày con thi trượt đại học. Con đi lang thang trên cánh đồng trước nhà. Con phóng xe vào thành phố, ném mình vào mấy quán games thâu đêm. Bố đi tìm con. Bố tát con giữa lòng thành phố. Hôm ấy có cả những ngọn đèn đường, chúng cháy man dại một màu vàng sậm. Bố gầm lên:“Tại sao mày điên loạn đến thế nhỉ. Mà sao mày không khóc lên nhỉ! ”. Tại sao bố lại đòi hỏi một thằng con trai khóc, cho dù cái đau đớn đáng khóc đến thế nào đi nữa. Lúc ấy con nghĩ chắc bố muốn con thành một chàng trai hiền lành trong truyện ngắn “Những trái tim nhút nhát” của Pauxtopxki.

Nhưng con không thể say mê như chàng trai ấy, thời của con khác với thời của họ. Con cũng có thể nghe lời, cũng có thể làm phi công, có thể sẵn sàng hy sinh anh dũng cho quê mình. Đó là một lý tưởng cao đẹp. Nhưng không phải cứ nhất thiết phải theo nhịp ước mơ như thế. Con có ước mơ của con, con sống cuộc đời của con. Giá như hôm ấy bố nói: ” Thôi nào, chàng trai, con bỏ bản lĩnh của mình đâu rồi...”. Chỉ cần bố nói một câu như thế, con sẽ trở về, con sẽ bình thản sống. Nhưng bố không làm được điều đó. Bố cho rằng, con là đứa ngông cuồng xốc nổi, con ham hố và ích kỷ, cứ dựa dẫm vào cái mác tuổi trẻ để ích kỷ hết ngày này sang tháng khác. Bố không hiểu nổi con lao vào thành phố để làm gì... Có gì hay ho ở đó...

Cũng như con, không bao giờ con có thể hiểu những câu chuyện xưa cũ của bố bên ấm trà với mấy ông bạn già, con không hiểu những chuyến đi dài ngày trong những đợt nghỉ phép của bố có mạch tâm linh nào đưa lối. Tất cả…. thực lòng là con không hiểu và con không cố gắng cắt nghĩa mọi chuyện rõ ràng. Bởi vì bên cạnh con còn bao nhiêu điều nữa, có sức cám dỗ ghê gớm. Bởi vì con còn quá trẻ, con là đứa trẻ sinh ra giữa một bầu trời khoáng đạt, ngăn ngắt xanh.

Rồi con cũng vào đại học, và làm việc như một thầy tu. Con kiếm tiền. Lúc ấy con nghĩ, thoát khỏi vòng cương tỏa của bố là một điều sung sướng. Nhưng những va đập nơi phố thị làm con lớn lên, con có nhiều buổi tối trống rỗng như thế này. Con không về nhà, kể cả ngày Tết. Cho dù khoảng cách chưa đầy 100 cây số. Con không yêu quí nơi này như quê nhà. Nhưng con sợ những nỗi buồn vây quanh căn nhà ta, con sợ bố mỏi mệt vì rượu và sương lạnh xứ rừng, con sợ bố cho rằng, con không sống nổi phải quay về dựa dẫm. Con cứ trùng trình. Để rồi con giật mình khi đọc “Tuyệt”, con lạnh lòng khi một sớm mai nào, con cũng như chàng trai kia, trở về nhà thì bố đã ra đi. Mãi mãi.

Và tận khi ấy, con mới hiểu rằng, bố không chăm sóc con như những ông bố khác, bố không nuông chiều con như những ông bố khác, bố luôn đòi hỏi ở con một sự vâng lời hoàn thành niệm vụ một cách xuất sắc. Bố xù xì thô mộc. Bố không bao giờ biết nói những lời có cánh. Bởi vì bố là người lính. Bố chỉ biết nói như vậy.

Cũng phải cho đến tối nay, con mới dám thú nhận với mình rằng con ích kỉ và tình thương của bố mới khác thường làm sao. Ngoài kia phố xá đông vui. Trong này chỉ mình con câm lặng. Con nghĩ đến chuyến tàu sớm nhất vào ngày mai.

Và bố ơi, con chỉ xin bố một nụ cười già nua trên khuôn mặt, yên lặng khi con mở cánh cửa gỗ nhà mình, để con không phải vội vã âm thầm ra đi vào sớm hôm sau. Bởi vì lúc này đây, con hiểu vì sao mỗi người đều cần có một gia đình…

Người quan trọng nhất trong cuộc đời...

Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:"Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!" Còn câu trả lời của bạn thì sao?
Một câu chuyện hay, vô tình đọc được, và đáng để suy nghĩ.

“Chuyện xảy ra tại một trường đại học của Mỹ. Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên:"Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?" Một nam sinh bước lên.
Giáo sư nói: "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người gắn bó với em nhất". Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...

Giáo sư nói: "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!" Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.

Giáo sư lại nói: "Em hãy xoá thêm một người nữa!". Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp. Giáo sư nói tiếp:"Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp.....
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba cái tên, bố mẹ, vợ, và con. Cả giảng đường im phăng phắc, mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!!
Giáo sư bình tĩnh nói tiếp: "Em hãy xóa thêm một tên nữa!" chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn....anh đưa viên phấn lên..... và gạch đi tên của bố mẹ!

"Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!", tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai. chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai... Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cùng đau khổ.

Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?" Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.

Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:"Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!"



Còn câu trả lời của bạn thì sao?

Nghe bố dặn này, con trai tương lai

Những ngày đầu mới chào đời, có lẽ con sẽ chịu thiệt thòi đấy. Vì bố chả biết chơi với trẻ con đâu. Bố không biết đùa, biết nựng, biết dỗ trẻ. Con biết em Thư con cô Hải chứ, hồi nó bé, bố qua thăm, có lúc nó nhìn bố cười mà bố chả biết làm gì ngoài cái hất hàm kèm câu: “Cười gì?". Bữa đó, con bé khóc váng trời cho đến tận lúc bố về. Cho nên, bố nghĩ, thời gian này bố sẽ phải nhờ ông bà nội ngoại chăm con khá nhiều, còn mẹ con mới đẻ, còn yếu, thì để bố chăm, hi, con thông cảm nhé.


Trước hết, đầu thư bố phải nhấn mạnh một điều với con: Sau này chắc chắn bố sẽ là một ông bố khó tính và không tình cảm.

Hiện tại, bố - một thằng thanh niên 25 tuổi - mới ra trường một năm, lăn lộn ngoài đời chưa được bao nhiêu. Kinh nghiệm không có nhiều, hay thậm chí là gần như không có.
Bố viết thư này vào một đêm hè nóng chảy mỡ, sau một ngày mệt mỏi của một khoảng thời gian có thể nói là bận. Bố viết vì tự dưng trong đầu bố nhảy ra vài lời muốn nhắn nhủ tới con.


Bố mới chia tay người yêu, hay chính xác hơn là bố bị người yêu đá. Hiện tại thì bố vẫn chưa yêu ai và chưa ai yêu bố, cho nên bố chưa thể kể ra được rằng bố gặp mẹ con như thế nào và có con ra sao.
Bố mới đưa chú con, tức là em họ của bố, đi thi đại học. Cảm giác mình như một bậc phụ huynh ấy, lo cho nó từ đầu đến cuối: ăn uống, chỗ ở, thi cử cho đến các mối quan hệ bạn bè trai gái. Tự dưng bố thấy bố không được như những gì bố nghĩ. Vì vậy, tranh thủ, bố viết ra vài lời tâm sự gửi tới con.
Ngày con chào đời, bố sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý. Vì vẫn biết trong mắt các ông bố bà mẹ, con mình luôn xinh xắn nhất quả đất. Nhưng thực sự lúc mới sinh, trẻ con đứa nào đứa nấy cũng nhăn nheo, quay quắt lắm. Bố sẽ không nói gì chê con đâu, hứa đấy, bố không muốn bị ông bà chửi cho một trận vì tội phán một câu xanh rờn: "Sao con con nó nhăn nheo như khỉ thế này?".
Những ngày đầu mới chào đời, có lẽ con sẽ chịu thiệt thòi đấy. Vì bố chả biết chơi với trẻ con đâu. Bố không biết đùa, biết nựng, biết dỗ trẻ. Con biết em Thư con cô Hải chứ, hồi nó bé, bố qua thăm, có lúc nó nhìn bố cười mà bố chả biết làm gì ngoài cái hất hàm kèm câu: “Cười gì?". Bữa đó, con bé khóc váng trời cho đến tận lúc bố về. Cho nên, bố nghĩ, thời gian này bố sẽ phải nhờ ông bà nội ngoại chăm con khá nhiều, còn mẹ con mới đẻ, còn yếu, thì để bố chăm, hi, con thông cảm nhé.
Khi con được khoảng 4,5 tuổi, là bắt đầu bố sẽ dần dẫn con vào khuôn khổ đó. Con sẽ đi học vẽ vời, nhảy múa hay đấm đá gì đó, để con bố tham gia Đồ rê mí và giật giải nhất. Gì chứ, được lên truyền hình, sau này tán gái có lợi lắm con ạ! Mà có lẽ bố thích nhất là con học võ, vì kiểu gì bố mẹ cũng sẽ sinh thêm cho con một cô em gái. Sau này nhớ bảo vệ em nó nhé!
Khi đã đi học rồi, việc học hành của con bố sẽ không gò bó, ép buộc. Xưa ông bà nội luôn để bố được tự do học hành, tự do lựa chọn. Bố cũng muốn con được như thế. Việc học, việc rèn luyện phải tự mình ý thức thì mới có thể có được kết quả cao. Bố được giáo dục điều đó ngay từ tầm tuổi này của con rồi.
À, bố sẽ còn bắt con làm quen với việc nấu nướng nữa. Con trai hay ăn uống thất thường, nhất là khi không biết nấu nướng. Như bố và chú Đạt con đó, mấy ngày thi cử có bác Ngọc - tức là chị bố - thì không sao. Đến hôm nay bác Ngọc về quê, bố và chú vừa phải chia nhau gói mỳ tôm duy nhất còn sót lại lúc nửa đêm, do cái tội cả ngày không chịu nấu nướng ăn uống gì. Việc học nấu ăn này, sẽ do mẹ con dạy, chớ có trốn đấy.
Rồi đến khi nào con đủ lớn, bố sẽ kể cho con nghe ngày xưa bố tán mẹ như thế nào, bố mẹ yêu nhau ra sao. Con không biết chứ, bố ngày xưa đào hoa và dẻo mỏ lắm đấy! Nếu tự ý thức tốt được, bố sẽ dẫn con đi thử! Đừng để hổ danh nhà mình, xưa ông nội tán đổ bà nội - hoa khôi trường Thương nghiệp - chỉ bằng một cành ổi. Cao thủ chưa?
Nhắc đến yêu đương, bố chỉ nhắc con một điều duy nhất: Luôn tự chịu trách nhiệm với mọi quyết định của mình, đừng để ảnh hưởng đến người khác. Đó mới là một thằng đàn ông. Xưa bố yêu nhiều, bị đá cũng nhiều. Nhưng bố chưa bao giờ hối hận về những gì đã qua với mình. Yêu và được yêu đã là một niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Còn sau này con yêu ai, như thế nào thì bố chịu, không biết được, nhưng khi xảy ra bất cứ chuyện gì, hãy nhớ lời vừa nãy của bố, suy ngẫm và hy vọng con sẽ có được quyết định đúng đắn.
Bố là người gia trưởng, cũng đại loại như thế đi. Hay nói cách khác là bố bảo thủ, nóng tính, đặc biệt là khi công việc mệt mỏi, áp lực, bố hay cáu gắt lắm. Nhất là ai không theo ý bố. Bố biết thế là không hay. Như hôm nay đưa chú con đi thi đại học về, không nghe lời bố cẩn thận rà soát bài làm, để sai một câu rất đơn giản, thế là bố mắng chú. Đưa chú con đi mua sắm, lơ ngơ không nghe lời bố, bố gắt. Bây giờ ngồi nghĩ lại lại thấy tội nghiệp chú, nhưng bố chịu, chả nói câu nào ra hồn được đâu. Vì thế, sau này nhớ mà nghe lời bố và nhỡ bố có to tiếng thì đừng có bật lại nhé, có thể đến nửa đêm bố ân hận và tìm cách xin lỗi con đó.

Bố chỉ mới viết được đến đây thôi, vì cơn hâm của bố cạn rồi.
Hôm trước, ông nội lên chơi, sang thăm em Thư con cô Hải - tức cô Hải em họ bố, lúc ông nội đang nằm nghỉ vì đau lưng, con bé chập chững vác gối ra nằm cạnh ông, nhìn ông lúc đó vui lắm, cười rất hiền. Tự dưng bố chạnh lòng và mong sớm đến ngày con ra đời, để ông nội được bế, được dẫn cháu nội đích tôn của ông đi chơi, không biết lúc đó, ông nội sẽ hạnh phúc đến nhường nào nhỉ. Bố mong được thấy ngày đó lắm.
Cho nên… bố sẽ xúc tiến tìm mẹ con và cho con ra đời nghen. Chờ bố!
P/s: Nhắc lại lần nữa, chắc chắn bố sẽ là một ông bố khó tính và không tình cảm

Entry cảm động của nữ sinh nhân Ngày của cha

Con không đáng được tha thứ! Nhưng ba đâu trách cứ, ba lại càng yêu con nhiều hơn. Chính vì thế con lại thấy lỗi của con quá lớn. Bây giờ khi học tập ở xa mỗi khi có dịp về nhà con bỗng giật mình nhận ra mái tóc của ba đã ngả màu hoa râm. Cùng với sự lớn lên của cô con gái bé bỏng ngày nào thì ba của con cũng đang già đi theo thời gian. Con lo sợ một ngày sẽ mất ba mãi mãi!
"Trong tâm trí, con lúc nào cũng nghĩ ba là nguyên nhân khiến mẹ bỏ đi. Tại ba không tốt, tại ba xấu tính..." là những dòng tâm sự đẫm nước mắt của cô bé sinh năm 1992 về người ba của mình.



Hôm nay (19/6), ngày Chủ nhật trong tuần lễ thứ 3 của tháng 6, được xem là Ngày của cha. Đây là truyền thống của các nước phương Tây nhưng một hai năm trở lại đây đã được du nhập vào Việt Nam, tương tự như Ngày của mẹ (ngày Chủ nhật trong tuần lễ thứ 2 của tháng 5).


Nhân Ngày của cha, xin trích đăng entry của bạn Nguyễn Lan Hương, sinh viên năm thứ nhất trường ĐH Huế. Lan Hương đã có một tuổi thơ bất hạnh khi mẹ bỏ đi, em ở với người ba rất khó tính, rồi sau đó là cảnh ba đi bước nữa. Dù người lớn có nhiều lỗi lầm, dù một cô bé như Lan Hương cũng không ít sai trái, nhưng trong trái tim mình, cô yêu ba với một tình yêu vĩnh cửu.

Dưới đây là những dòng chia sẻ xúc động của Lan Hương với người ba kính yêu của mình:


"Ba kính yêu của con!
Đã bao lần con muốn nói ra những điều mà con đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay nhưng con không thể. Phải chăng tại vì con quá bướng bỉnh? Hay lòng tự trọng của con quá cao?

Con đã không cho bản thân mở lòng để xóa đi khoảng cách của giữa ba con ta. Con cũng đã dằn vặt tự trách mình rất nhiều lần rồi. Nhưng cứ mỗi lần con định thốt nên lời thì cổ họng con lại có cái gì đó chặn lại. Để bây giờ khi ở xa ba, con lại càng nhớ ba, yêu ba nhiều vô cùng.


Ba con ta đâu giống như bao ba con khác ba nhỉ! Ba vừa là người cha vừa là người mẹ. Ba gánh nặng vai như vậy nhưng con đâu biết đến. Con quá vô tâm phải không ba? Đã vậy con lại thường xuyên trách cứ ba, đổ lỗi cho ba. Đã có lúc con thấy ghét ba. Hãy tha lỗi cho con vì những lời nói như dao cứa vào tim ba. Con đâu chịu hiểu cho cảnh gà trống nuôi con.


Trong tâm trí, con lúc nào cũng nghĩ ba là nguyên nhân khiến mẹ bỏ đi. Tại ba không tốt, tại ba xấu tính, tại ba không chịu níu kéo mẹ ở lại.

Ngày mẹ đi ba ngồi trên chiếc ghế đẩu, cầm điếu thuốc rít từng hơi cho đến khi thuốc tàn lại châm điếu khác. Lúc đó con chỉ nghĩ đơn thuần tại sao ba cứ thản nhiên vậy, không chút lo lắng. Đâu như bà nội, chạy đôn đáo tìm mẹ, đến từng nhà bà con thân thích của mẹ tìm kiếm, hỏi han tung tích mẹ.

Lúc đó con giận ba lắm ba biết không? Nhưng con đâu biết những đêm dài ba thức trắng không ngủ được, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, có cái gì đã nhòa trên gương mặt ba, đó là nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.

Ngày tháng cứ vậy trôi qua mặc cho lời đàm tiếu của thiên hạ. Họ xì xào thằng kia làm gì để đến nông nỗi vợ không chịu đựng được mà phải ra đi! Tội nghiệp con bé còn nhỏ vậy mà đã vắng bóng mẹ. Con ghét sự thương hại mà họ giành cho con, ghét ánh mắt họ nhìn ba.

Ba mẹ quyết định bỏ nhau. Một phiên tòa diễn ra vắng mặt mẹ. Lẽ tất nhiên con về ở với ba.


Ba năm kể từ ngày bỏ đi rồi cũng có tung tích của mẹ. Nghe phong phanh có người nói mẹ đã lấy người đàn ông khác. Họ hỏi ba đã biết gì chưa? Ba chỉ nín câm rồi lẳng lặng bỏ đi không nói câu gì. Nhưng sự im lặng đó kéo theo sự uất hận.

Mấy năm sau đó ba cũng đã quyết định đi bước nữa. Bà nội và cô chú ai cũng mừng cho ba. Riêng con thì không. Con cũng không lý giải được tại sao con lại như thế. Phải chăng con đã quá ích kỉ, nhỏ nhen. Con không muốn, không quen cảm giác tự dưng có một người phụ nữ lạ về trong trong ngôi nhà của chúng ta, thay thế hình ảnh mẹ trong lòng ba. Con ghét người phụ nữ đó. Và thế là con tìm mọi cách làm ba khó xử. Con luôn tạo ra những tình huống khiến ba phải lựa chọn giữa con và người phụ nữ đó. Con đâu biết được ba đã phải khổ tâm như thế nào khi phải lựa chọn một bên là con mình, một bên là vợ.

Mọi người bảo đó là do ba đã chiều chuộng con quá mức để bây giờ hư hỏng. Ba cứ một mực bênh vực "Con nó còn bé nên không biết gì. Lớn lên chút nữa rồi nói sẽ hiểu." Nhưng con đã không cố tình hiểu. Con vẫn cứ ương bướng.

Ngày người phụ nữ đó sinh cho ba một cậu quý tử. Ba và cả gia đình mừng biết mấy. Nhưng con lại òa khóc, con cảm thấy tủi thân, con lo sợ ba sẽ không còn yêu thương con như trước đây. Niềm vui của ba hiện rõ trên nét mặt nhưng lại cố giấu đi vì sợ con buồn.

Nhưng bây giờ, con lại cám ơn người phụ nữ đó đã bước vào cuộc đời ba, thay đổi cuộc đời ba, sinh cho ba một, rồi cậu con trai kháu khỉnh. Đôi khi vì một chút ích kỉ con đã dặn lòng không nên yêu chúng, chúng đâu phải do mẹ sinh ra. Lắm lúc con còn cảm thấy bực dọc phiền phức vì bị chúng làm phiền. Con là một người chị tồi phải không ba? Nhưng bọn trẻ nào có tội tình gì đâu? Nhìn nét mặt ngây thơ non nớt của chúng con đã yêu mến từ bao giờ không hay. Chính chúng đã xóa đi sự ích kỉ nhỏ nhen trong con ba ạ!

Nhìn lại quãng thời gian trước đây đã có lần con thốt ra những lời mà đến bây giờ con vẫn rất hối hận: "con ghét ba", "tại sao con lại sinh ra trong cái gia đình này, "con cảm thấy bất hạnh vì là con của ba"... Vậy đó, chính miệng đứa con gái mà ba đã hết lòng yêu thương, che chở đã thốt ra những lời như vây.

Con không đáng được tha thứ! Nhưng ba đâu trách cứ, ba lại càng yêu con nhiều hơn. Chính vì thế con lại thấy lỗi của con quá lớn. Bây giờ khi học tập ở xa mỗi khi có dịp về nhà con bỗng giật mình nhận ra mái tóc của ba đã ngả màu hoa râm. Cùng với sự lớn lên của cô con gái bé bỏng ngày nào thì ba của con cũng đang già đi theo thời gian. Con lo sợ một ngày sẽ mất ba mãi mãi!

Bây giờ vẫn chưa qua muộn đúng không ba? Con gái biết lỗi rồi ba ơi! Và nếu được sinh ra trên đời một lần nữa con vẫn muốn được là con của ba. Con tự hào vì là con gái của ba. Con yêu ba nhiều lắm!".

Mãi mãi

~ Cho một tình yêu sẽ luôn là mãi mãi.


Gửi con gái của mẹ,

Mấy ngày hôm nay mẹ thấy con bần thần, ăn không ngon, và thi thoảng nhìn con rất buồn. Mẹ hỏi con không nói, con bảo là con học mệt quá, nên con có phần bất thần thế thôi, con bảo mẹ đừng lo gì cả vì con là con gái của mẹ cơ mà.

Con gái à, vì con là con của mẹ, nên mẹ hiểu hơn ai hết khi nào con mệt mỏi vì công việc học hành, khi nào con có chuyện buồn không muốn cho bố mẹ biết. Mẹ vẫn chưa quen với việc rằng con gái mẹ đã lớn rồi, có những việc cha mẹ chẳng thể can thiệp, có những chuyện con muốn giữ cho riêng mình. Với mẹ con vẫn là con gái bé nhỏ, cho dù giờ con đã cao hơn mẹ rất nhiều.

Con giấu bố mẹ những rung động của thời học sinh, vì con sợ bố mẹ sẽ mắng con không lo học hành, con giấu bố mẹ những chuyện thất thường mưa nắng của cái tuổi ẩm ương bồng bột. Ngốc ạ, dù cho có nghiêm khắc thế nào, mẹ cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ, cái tuổi ô mai với những tình cảm trong sáng, ngọt ngào như cái nắng ngọt mùa xuân. Có một thời như thế…

Thời của các con là thời của chat, của emails, của tin nhắn, của facebook, còn thời của mẹ chỉ có những lá thư ngăn bàn, những cánh hoa ép trong trang vở, những chiều phượng đỏ rực nắng, hay những ngày man mác sắc bằng lăng. Thời của các con bây giờ tình cảm được thể hiện tự nhiên và dễ dàng hơn rất nhiều, chứ chẳng ngượng ngùng dè dặt như thời của mẹ. Có bao nhiêu sự cách biệt của tháng năm, nhưng mẹ tin có những điều vẫn luôn tồn tại, như là niềm hạnh phúc được là một người đặc biệt, được thấy thế giới bé nhỏ và ấm áp trong một cái nắm tay thật chặt, được cảm nhận những phút giây lắng đọng và thời gian như ngừng lại, như Victor Hugo từng nói, không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.

Rồi con cũng sẽ như mẹ, sẽ trải qua những nỗi buồn khôn xiết của những tình cảm đầu đời, sẽ có nước mắt, có giận hờn, có cãi vã, và có cả sự chia li. Sẽ có lúc con tưởng chừng như thế giới đang đổ sụp trước mắt, và hình như chẳng có điều gì là còn ý nghĩa, chẳng ai là có thể tin tưởng. Nhưng con gái ạ, khi ở tuổi của mẹ, con sẽ thấy những điều ấy nhỏ nhoi lắm so với một đời người, con sẽ thấy điều ý nghĩa nhất cuộc đời, khi ôm trong vòng tay là đứa con bé nhỏ, sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc vỡ òa. Có một ngày, con gái ạ, con sẽ hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của con, nó quý giá và đáng trân trọng biết nhường nào, nhất là với mẹ.

Khi con gái mẹ biết yêu, mẹ cũng lo như biết bao người mẹ khác trên đời. Mẹ lo con sẽ ngã mà mẹ không thể ở bên cạnh đỡ con dậy như khi con mới tập đi. Mẹ lo con gái mẹ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi để vấp ngã, và khi con ngã sẽ rất đau. Con vẫn thường thắc mắc sao mẹ có thể chiều bố thế, sao mẹ có thể chịu được những tính cách mà con sẽ khó chấp nhận ở người con yêu, sao trong mọi cuộc tranh luận mẹ luôn là người nhún nhường, dù lắm khi mẹ là người đúng. Con ạ, có những bài học mà phải khi ở tuổi của mẹ rồi con mới thấy thấm thía, rằng trong tình yêu, kẻ chiến thắng luôn là kẻ thất bại, và người chiến thắng thật sự là người biết thua trên thế thắng. Con có thể hiếu thắng, nhưng đừng vì muốn thắng, muốn tỏ ra là mình đúng, mà tự làm tổn thương mình, con nhé.

Ở tuổi mười chín, hai mươi, con gái mẹ có thật nhiều ước mơ và hi vọng cao đẹp của tuổi trẻ. Con ao ước những thứ như công bằng, bình đẳng, con còn mạnh bạo tuyên bố sẽ đấu tranh giành quyền bình đẳng cho phụ nữ. Là một người phụ nữ, một người mẹ, mẹ ủng hộ con gái hết mực, nhưng dù làm gì con cũng hãy nhớ, bình đẳng, hay công bằng, hay gì khác cũng là vì hạnh phúc mà thôi. Hãy nhớ, con nhé, hạnh phúc là yêu và được yêu hết lòng, chỉ như thế thôi, là đủ.

Biết nhún nhường là bí quyết của hạnh phúc, biết mạnh mẽ là bí quyết của thành công. Dù biết rằng yếu đuối đôi khi là bản chất của con gái, nhưng mẹ mong con sẽ luôn mạnh mẽ. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn trân trọng và yêu quí chính mình, hãy đừng làm tổn thương trái tim của con bằng những điều không đáng. Con từng cười mẹ cổ lỗ sĩ khi tin vào định mệnh, mẹ chưa từng nói cho con, mẹ tin vào định mệnh trong bàn tay mình. Hãy quyết định cuộc đời mình con nhé, dù cho có những quyết định rất khó khăn, có những lúc con mệt mỏi vì gặp phải sai lầm, đừng hối tiếc và vững vàng bước tiếp, bởi con biết không, ở ngay phía sau con, luôn là bạn bè và gia đình, bố mẹ, những người sẽ luôn yêu quí và tin tưởng con.

Trên đời có những thứ tình yêu đầy kịch tính như những bộ phim con vẫn thường xem, có những tình yêu đầy lãng mạn và ước mơ như phim Hàn Quốc, có những câu nói làm mủi lòng người như trong tiểu thuyết, có những điều kì diệu và tuyệt vời như thế thật. Nhưng cũng có những tình yêu bình thường lắm, đơn giản lắm, không có những tình huống hấp dẫn, không có những thứ như trong tiểu thuyết. Con sẽ nhận ra, khi thấy lòng ấm lại khi nhìn hai cụ già tóc bạc trắng nắm tay nhau qua đường, con sẽ nhận ra, khi được nghe một câu hỏi thăm ấm áp khi con ốm, con sẽ nhận ra, khi con lớn.



Mẹ vẫn chẳng thể nào quen được với việc rằng con đã lớn, dù rằng bây giờ mỗi lần mẹ mặc quần áo gì hay trang điểm sẽ có một cô gái xinh đẹp và hiểu biết giúp mẹ chọn đồ, ngắm giúp mẹ xem cái này hay cái kia có đẹp không. Mẹ vẫn mỉm cười khi con cứ toáng lên hỏi mẹ con có béo không, chỗ này chỗ kia con có làm sao không. Mẹ vẫn đùa con, và trêu con rằng có béo đấy, chỗ này chỗ kia xấu đấy. Nhưng con gái biết không, trong mắt của mọi bà mẹ trên đời, con gái mình luôn là đẹp nhất. Dù trên mặt con chẳng may có mụn vì thức khuya học bài, dù đầu tóc còn bù xù vì dậy muộn, dù gì đi chăng nữa, trong mắt mẹ, con luôn là đẹp nhất. Hãy tìm được người yêu con và luôn thấy con như vậy, con nhé!

Trách nhiệm lớn nhất của con với bố mẹ, không phải là phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già (đó là một trách nhiệm lớn nhưng không phải lớn nhất), càng không phải kiếm được nhiều tiền mang về cho bố mẹ. Trách nhiệm lớn nhất của con là hãy sống một cuộc đời hạnh phúc và là một người tử tế. Hãy yêu quí chính con như bố mẹ yêu quí con, hãy yêu và sống thật hết mình và rộng lượng với những người xung quanh, hãy tìm thấy niềm vui trong những gì bé nhỏ. Mẹ đang kể cho con một bí mật rất rõ ràng, hạnh phúc của con là món quà lớn nhất trong cuộc đời người làm cha mẹ.

Ngày mai mẹ muốn con lại mỉm cười, sẽ ăn cơm hào hứng như hàng ngày con vẫn thế, sẽ vui tươi và yêu đời như khi con còn nhỏ, con sẽ vượt qua được nỗi buồn này, sẽ đáng yêu và tỏa sáng như con vẫn thế, vì con là con gái của mẹ cơ mà, phải không con…


***

Mẹ vẫn thường nói thật nhiều điều nghe vô lí, mẹ vẫn hay mắng, hay đòi hỏi rất nhiều. Mẹ vẫn hay kêu con nhõng nhẽo, con không chịu lớn. Mẹ vẫn hay làm những điều thật chẳng hợp thời, vẫn kể những câu chuyện từ xưa xưa lắm. Nhưng cuộc sống sẽ thiếu thốn và nhạt nhẽo lắm, nếu không có những gì mẹ nói hàng ngày.


...

Có những lá thư được cất ở trong lòng, có những niềm riêng mãi nằm trên trang giấy, và có những tình cảm dù không bộc lộ ra, vẫn luôn hiện hữu. Khi bắt đầu một điều gì, người ta đều mong nó trọn vẹn, tròn trịa và viên mãn. Nhưng nét đẹp của cuộc sống lại nằm ở những gì không hoàn hảo. Có làm sao đâu nếu truyện cổ tích chưa thành hiện thực, bởi vì kết thúc có hậu, là khi còn hi vọng

Ứng dụng gọi điện 'chùa' trên smartphone nở rộ

Nhiều người dùng tại Việt Nam ngày càng sử dụng nhiều hơn các phần mềm như Whatsapp, Viber để gọi điện Internet miễn phí.

Whatsapp, Viber là hai trong số các phần mềm nổi tiếng nhất cho phép gọi điện, nhắn tin, gửi hình ảnh miễn phí giữa smartphone với nhau. Người dùng chỉ cần vào AppStore hay Android Market tải về, đăng nhập số điện thoại. Máy sẽ tự động gửi mã xác thực và tìm kiếm trong danh bạ những bạn bè đã dùng ứng dụng. Từ đó, người dùng dễ dàng gọi điện, nhắn tin miễn phí khi kết nối Internet.

Viber là chương trình nhắn tin và gọi điện thoại 'chùa' phổ biến nhất hiện nay.

Chị Minh Tâm, ngụ tại quận 5, TP HCM cho biết, từ khi cài Viber, cước phí gọi điện cho cậu con trai đang học ở Anh giảm hẳn. Trước đây, chị Tâm thường dùng thẻ cào để liên lạc hoặc chat với con trai trên máy tính. Tuy nhiên, từ khi có Viber, có việc gì, chị Tâm chỉ cần bấm gọi khi máy đang kết nối 3G hoặc Wi-Fi. Cả Viber hay Whatsapp đều cho phép gọi điện không phụ thuộc vào vị trí địa lý. Người dùng có thể kết nối thông qua hai số máy đã xác thực.

Không chỉ liên lạc với người ở nước ngoài, nhiều bạn trẻ cũng chọn ứng dụng này để nhắn tin. Minh Anh, sinh viên một trường Đại học tại quận 10, TP HCM cho biết, do thói quen thường xuyên nhắn tin, có tháng đã mất cả triệu đồng. Tuy nhiên, từ khi hai người chuyển sang sử dụng smartphone, cài Whatsapp, chi phí giảm, Minh Anh có thể nhắn tin bất cứ lúc nào mà không phải suy nghĩ các đoạn chat vượt 160 ký tự.

Nhiều công ty tại TP HCM chỉ định nhân viên sử dụng các ứng dụng này để liên lạc với nhau, nhất là các công ty có người thường xuyên đi công tác nước ngoài. Anh Ngô Phú Thịnh, trưởng phòng một công ty về du lịch tại quận 3 cho biết, việc giá 3G ngày càng rẻ, tốc độ ổn định, khiến việc sử dụng các phần mềm đàm thoại Internet trên smartphone dễ dàng hơn.

Ngoài ra, các phần mềm này cũng cho phép chia sẻ vị trí địa lý, hình ảnh giữa hai máy. "Có lần, hướng dẫn viên của chúng tôi bị lạc, nhờ có Whatsapp, người ở nhà nhanh chóng chỉ dẫn thông qua việc chia sẻ vị trí", anh Thịnh kể.

Không chỉ các bên thứ ba, nhiều nhà sản xuất smartphone cũng bắt đầu vào cuộc bằng việc trang bị các phần mềm nhắn tin miễn phí. BBM là tiện ích nổi tiếng nhất dành cho các máy BlackBerry liên lạc với nhau. Năm ngoái, Apple cũng đã công bố ứng dụng FaceTime đàm thoại video và tiếp đó là iMessage, hỗ trợ nhắn tin đa phương tiện giữa các thiết bị chạy iOS với nhau như iPhone, iPad thậm chí cả MacBook.

Samsung mới đây cũng xây dựng phần mềm ChatOn. Tiện ích này cho phép nhắn tin và gửi các thông điệp đa phương tiện như ghi âm, viết, vẽ, hình ảnh giữa người dùng với nhau. ChatOn đầu tiên được dành cho smartphone, sau đó hãng đã sử dụng cho các dòng giá rẻ. Không chỉ điện thoại Samsung, phần mềm này đã cho phép cài lên iPhone, điện thoại thông minh chạy Android khác nhau.

Theo nhiều người dùng, nhược điểm các ứng dụng gọi điện, nhắn tin miễn phí là người dùng phải thường xuyên kết nối Internet. Bên cạnh đó, ở các khu vực xa, kết nối yếu, chất lượng đàm thoại chưa ổn định. Tuy nhiên, theo anh Thịnh, trong bối cảnh cắt giảm chi tiêu, việc có một phần mềm cho phép gọi điện, nhắn tin miễn phí kể người dùng ở nước ngoài là rất tiện lợi.

Thiết kế iPhone thế hệ mới thu hút người xem

Chuyên gia người Italy Antonio De Rosa giới thiệu mẫu concept mà ông gọi là "the new iPhone" (tương tự cách Apple gọi tablet thế hệ ba là the new iPad) với kiểu dáng khá đẹp và nút Home linh hoạt.

Những bức vẽ này nhanh chóng được khen ngợi và lan truyền trên mạng bởi sản phẩm trông đơn giản, tinh tế nhưng không hề xa vời, viển vông như nhiều concept khác. Một số người hy vọng Apple sẽ học hỏi được vài ý tưởng trong sản phẩm này để làm "lột xác" iPhone thế hệ tiếp theo.

Nút Home bên phải.


Màn hình siêu nét.


Nút nguồn và âm lượng nằm ở trên.


Mặt sau khác hẳn iPhone trên thực tế


Khi mở máy, hút Home nằm giữa các ứng dụng chính thay cho phím cứng trong các phiên bản hiện nay.

Người mẹ điên

Một truyện ngắn rất hay và cảm động.

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.



Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.
Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.
Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.
Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".
Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng.
Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.
Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.
Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.
Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.
Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.
Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"
Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được...

" Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."
Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.
Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.
Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.
Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."
Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.
Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp
.
Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.
Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.
Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.
Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba.


Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước: “Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua”.

Anh ta hỏi lại cái bình: “Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”.

Cái bình nứt đáp lại: “Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi”.

Với lòng trắc ẩn của mình, người gùi nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói: “Khi chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường”

Quả thật, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó lại xin lỗi người gùi nước.

Người gùi nước liền nói: “Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ phía bên ngươi không?”. Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi ta gùi nước về nhà, ta đã tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của mình.

Trong cuộc sống cũng vậy, ai cũng đều có những vết nứt, vì vậy chẳng ai là hoàn hảo cả, tất cả chúng ta đều có thể là cái bình nứt, nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận và tận dụng nó, thì mọi thứ đều có thể trở nên có ích.

Hãy nhớ, trong điểm yếu chúng ta sẽ luôn tìm thấy lợi điểm.

20 điều về bạn

Hãy sống thật tốt đẹp theo cách bạn muốn, dù người khác có thể cho rằng nó viển vông và những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.

1.Có thể bạn không biết, hoặc quá vô tình không nhận ra, nhưng bằng cách nào đó, trên thế giới này luôn có ai đó vô cùng yêu quý bạn.

2.Nụ cười của bạn rất quý giá. Nó có thể mang lại cả một bầu trời, mang lại niềm hạnh phúc cho bất kỳ ai, kể cả khi người đó không thích bạn.

3.Hàng đêm, trước khi đi ngủ, có ít nhất một người nghĩ về bạn và chúc bạn ngủ ngon.

4.Đối với vũ trụ bao la, bạn chỉ là một người nhỏ bé. Đối với một người, bạn là cả vũ trụ.

5.Khi thiếu vắng bạn trong cuộc đời, sẽ có người không thể sống mà cảm thấy hạnh phúc.

6.Bạn là một cá nhân đặc biệt và duy nhất.

7.Dù sai lầm bạn mắc phải có lớn như thế nào, thì ẩn đằng sau nó vẫn là những điều tốt đẹp hơn đang đợi chờ.

8.Bạn nghĩ rằng cả thế giới này đang quay lưng lại với bạn? Hãy nhìn lại xem nào, hay chính bạn là người đang quay lưng lại với cả thế giới?

9.Bạn nghĩ rằng bạn không có cơ hội và điều kiện để đạt được những ước mơ? Chắc chắn bạn sẽ không thể làm được điều đó. Tuy nhiên nếu có niềm tin, không sớm thì muộn, ước mơ sẽ là của bạn.


10. Hãy học cách trân trọng những lời phê bình thẳng thắn. Đừng lắng nghe quá nhiều những lời xu nịnh.

11. Học cách nói với ai đó bạn nghĩ gì về họ. Bạn biết không, điều này sẽ khiến bạn vui vẻ và khiến họ hạnh phúc.

12. Đến một lúc nào đó, khi bạn nhận ra mình khiến người khác hạnh phúc, thì đó cũng chính là giây phút hạnh phúc nhất của bạn.

13. Nếu bạn thấy được những mặt tối của người khác, bạn đã có thể nhìn thấy mặt tối của chính bản thân mình.

14. Nếu bạn muốn người khác thay đổi, hãy thay đổi chính mình đầu tiên.

15. Những người bạn đã tiếp xúc sẽ dần dần cho bạn biết con người thực của bạn như thế nào.

16. Muốn nhận được, trước hết cần phải trao tặng. Nếu bạn muốn được yêu, hãy học cách cho đi tình yêu.

17. Hãy sống thật tốt đẹp theo cách bạn muốn, dù người khác có thể cho rằng nó viển vông và những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.

18. Nếu bạn biết lắng nghe, những lời khuyên của bạn sẽ thuyết phục hơn rất nhiều.

19. Nếu có ai đó nói rằng họ ghét bạn, hãy mỉm cười để cho họ thấy bạn không hề muốn có kẻ thù.

20. Thế giới này thuộc về bạn, hãy học cách trân trọng những gì thuộc về mình

Đừng bao giờ.........

Đừng bao giờ ngừng nỗ lực và đừng bao giờ bỏ cuộc.

Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi thấy yếu lòng.

Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể.

Đừng bao giờ đặt tất cả gánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẻ khi cần thiết.

Đừng bao giờ cảm thấy lo sợ trước tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn.


Đừng bao giờ để mình tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó!

Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẵn sàng chia sẻ cùng bạn và còn một người luôn đi cùng bạn – đó chính là bản thân bạn.

Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mỉm cười với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục.

Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ ước mơ, khát vọng của chính mình!

Bạn thấy đấy, cuộc sống là một chuỗi những sự việc liên kết với nhau. Hãy sống và cống hiến hết mình vì tương lai của bạn, thay vì sợ sệt, e dè khó khăn!

Những câu nói ý nghĩa trong cuộc sống

"Nếu có người có đủ sức kéo bạn xuống, hãy cho họ thấy bạn đủ sức đứng dậy"


- Đừng bao giờ ghét những người hay đố kỵ với bạn. Hãy kính trọng sự đố kỵ đó, những người đó là người nghĩ rằng bạn giỏi hơn họ.
- Khi bạn thất bại bạn vẫn phải quay trở lại và tiếp tục bước đi. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi nếu bạn cứ ngồi đó.
- Người bạn thực sự không phải là người đến bên bạn đầu tiên hay người bạn biết lâu nhất mà chính là người dến bên cạnh bạn và không bao giờ bỏ bạn...
- Đừng khóc vì quá khứ nó qua rồi. Đừng lo lắng vì tương lai vẫn chưa tới. Hãy sống với thực tại và làm nó tươi đẹp và hiện tại là hiện tại.
- Trên thế giới có hai loại người sẽ nói với bạn rằng bạn không thể tạo sự khác biệt. Đó là những người sợ cố gắng và những người sợ bạn sẽ thành công.
- Tha thứ là cách tốt nhất để cân bằng cuộc sống hiện tại. Khi bạn đã học được cách tha thứ và bỏ qua những gì thuộc về quá khứ, bạn sẽ nhận ra một điều: những gì bạn làm chỉ là chuyển những mối quan hệ này sang một người khác thích hợp hơn.
- Sự tin tưởng trong quan hệ giống như một chiếc bình, một khi đã vỡ sẽ không bao giờ lành lại như cũ nữa, bạn có thể gắn các mảnh vỡ lại nhưng bạn sẽ luôn thấy các vết nứt...
- Hạnh phúc sẽ không đến với những người không nhận thức được cái mà họ đang có.

Những điều không bao giờ có thể làm lại

Trong cuộc sống, có bốn điều mà ta không sao sửa chữa được.

Một cô gái đang ngồi chờ chuyến bay của mình trong phòng chờ ở một sân bay lớn. Để giết thời gian chờ một tiếng, cô mua tạp chí để đọc và một gói bánh ăn cho đỡ đói. Cô ngồi trong phòng VIP, nghỉ ngơi và giở sách ra đọc trong thanh thản. Cùng trên ghế chờ, bên gói bánh, một người đàn ông cũng ngồi xuống, mở báo và lặng lẽ đọc. Khi cô gái ăn chiếc bánh đầu thì người đàn ông cũng nhón ăn chiếc bánh tiếp theo. Tuy không nói gì nhưng cô cảm thấy bực bội trong lòng, cô tự nghĩ: “Thật điên rồ! Nếu ta không lịch sự thì sẽ cho mi biết sự tự nhiên lố bịch của mi!”.


Cứ mỗi lần cô nhón ăn một chiếc, thì người đàn ông kia lại nhón ăn chiếc bánh tiếp theo. Trong lòng cô, sự bực bội dần lên cao, tuy nhiên cô kiềm chế được nên chưa bộc lộ ra. Khi chỉ còn lại một chiếc bánh duy nhất, cô nghĩ: “À được... thử xem người đàn ông ngỗ ngược này, mi sẽ xử lý sao đây?”. Nhưng hắn bình tĩnh bẻ chiếc bánh làm đôi và mời cô dùng một nửa chiếc. Ôi! Thật quá mức! Trong khi cô đang còn đói! Cô đứng phắt dậy, gấp sách lại, giành lấy nửa bánh của mình rồi đi thẳng ra máy bay. Khi đã vào trong máy bay, ngồi xuống ghế, cô lục túi tìm kính đeo của mình, thì thật ngạc nhiên trong túi xách của cô còn nguyên gói bánh chưa được mở! Cô cảm thấy hổ thẹn về hành động sai sót của mình... Cô đã để nguyên gói bánh trong túi mà chưa hề mở ra ăn! Còn người đàn ông kia đã chia phần bánh của họ cho cô, nhưng họ không hề tức giận, không hề điên khùng và khó chịu... Khi cô đang rơi vào trạng thái bối rối, hổ thẹn, nghĩ về người đàn ông kia thì thời gian cũng không còn để cô có thể giãi bày... để có thể tạ lỗi!

Trong cuộc sống, có bốn điều mà ta không sao sửa chữa được:

- Khi hòn đá... đã ném đi.

- Khi lời nói... đã buông ra.

- Khi cơ hội... đã bỏ lỡ.

- Khi thời gian... đã trôi qua.

Xí xớn tí ^^

Đôi tí về tác giả blog:


Tên: Lê Đức Thuận
Sinh ngày: 28 - 03 - 1990
Quê quán: Diễn Trung, Diễn Châu, Nghệ An
Hiện tại đang sống và học tại trường Đại học sư phạm kỹ thuật Vinh (sang năm ra trường)
Sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo nằm bên bờ biển Diễn Trung, cuộc sống của mình luôn gắn với vùng biển thân yêu quê mình :-X
Truyền thống gia đình theo ngành kỹ thuật truyền hình và đa phương tiện nhưng mình lại không theo nghiệp bố mà bắt đầu định hướng theo ngành cơ khí động lực. Nói thì có vẻ buồn cười nhưng ước mơ của mình là có một hãng xe hơi mang thương hiệu Việt Nam 100% :"> Đam mê ôtô là miền đam mê lớn nhất của mình :D
Mục đích lập ra trang blog này nhằm giao lưu,học hỏi với tất cả các bạn để trau dồi kiến thức. Ngoài kiến thức chuyên môn mình còn thích "vọc" những cái mới lạ trên mạng,thích học lập trình (nhưng chẳng biết gì cả :-s ) Đây cũng là nơi lưu giữ những cái mình học hỏi được và những cái mình thích, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn.
Thân ái!

Vinh danh 8 gương mặt trẻ Nghệ An tiêu biểu

Hướng tới kỷ niệm 81 năm ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, tối 22/3, tại TP Vinh, Ban Thường vụ Tỉnh đoàn Nghệ An đã tổ chức lễ tuyên dương và trao giải thưởng “Gương mặt trẻ Nghệ An tiêu biểu năm 2011”.

Tới dự có đồng chí Trần Hồng Châu - Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, đồng chí Tô Hồng Hải - Trưởng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

Đây là giải thưởng diễn ra hằng năm nhằm tôn vinh những điển hình thanh niên thanh thiếu nhi tiêu biểu trên các lĩnh vực tạo động lực phát triển tài năng trẻ và thúc đẩy phong trào học tập, rèn luyện, lao động sáng tạo nhân rộng các mô hình, điển hình tiên tiến.

8 gương mặt trẻ Nghệ An tiêu biểu được vinh danh gồm: Trung úy Lê Việt Hùng, (cán bộ phòng Cảnh sát ĐTTP về ma túy) lĩnh vực bảo vệ ANTQ; Nguyễn Việt Hưng (Tiến sỹ Vật lý) lĩnh vực nghiên cứu khoa học; Hoàng Minh Khánh (Hưng Long, Hưng Nguyên) lĩnh vực phát triển kinh tế; Nguyễn Trung Hưng (trường Đại học Bách khoa Hà Nội), Bùi Quý Bảo (trường THCS Đặng Thai Mai) Nguyễn Huy Hoàng (HCV Olympic Vật lý Quốc tế), Trương Đình Thống (trường THPT Phan Bội Châu) lĩnh vực học tập và Đoàn Xuân Luyện (vận động viên) lĩnh vực thể dục thể thao.

Đây là những thanh niên ưu tú về phẩm chất đạo đức, năng lực trí tuệ, ý chí phấn đấu bền bỉ đại diện lớp thanh niên tiểu biểu trong thời kỳ mới.

Trong số 8 gương mặt trẻ tiêu biểu năm nay, em Nguyễn Huy Hoàng đã vinh dự lọt vào top 10 gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu năm 2011 với tổng số phiếu bình chọn cao nhất.



Trung úy Lê Viết Hùng - Gương mặt trẻ tiêu biểu trên lĩnh vực bảo vệ ANTQ



Nguyễn Trung Hưng - Lĩnh vực học tập



Đoàn Xuân Luyện - Vận động viên tiêu biểu



8 gương mặt trẻ tiêu biểu của tỉnh nhà


Nguồn: nghean24h.vn

Phức tạp như... phụ nữ Việt Nam

Tôi là một “thể loại” vô cùng phức tạp. Và tôi dám khẳng định những cô nàng thông minh một tí, nhan sắc một tí, cá tính một tí, biết cử xử, hành động, nói năng đúng mực đều phức tạp y như tôi.

Bạn đừng vội nói tôi vơ đũa cả nắm khi chưa đọc hết bài viết của tôi nhé.


Tôi thích lấy một anh chồng giàu. Tất nhiên, ai cũng thích như tôi. Và cứ cho là sau cái chữ “Giàu” ấy chưa có chữ “Nhưng” nhé.
Sở thích của tôi bắt nguồn từ không phải do nhu cầu của bản thân tôi mà vì nhu cầu của người khác – bố mẹ tôi, họ hàng tôi và những người phụ nữ đã lấy chồng không giàu khác là bạn của tôi. Tôi biết kiếm tiền, tôi có thể tự lo cho bản thân một cách đầy đủ đến hết đời và giả sử tôi có muốn làm một bà mẹ đơn thân thì tôi vẫn tự tin lo được cho con tôi bởi tôi cũng đã từng thực hiện những nghĩa vụ “chị nuôi” rất hoàn hảo.
Hơn thế nữa, để khách quan chút thì tôi cho ý kiến của bạn bè tôi, ai cũng bảo, tôi giỏi và giỏi như thế chắc chẳng cần lấy chồng đâu. Vậy nên, tôi mới nói tôi muốn lấy chồng giàu vì “nhu-cầu-của-người-khác”. Bạn sẽ hỏi tại sao? Vâng, tại vì lấy chồng giàu thì oai lắm. Bố mẹ tôi oai, họ hàng ca tụng và mấy chị gái có chồng không giàu ngưỡng mộ tôi. Chẳng phải người ta vẫn gọi những người giàu là đại gia sao? Mà đại gia thì chỉ thích yêu và lấy chân dài, người đẹp mà thôi. Tôi tài giỏi rồi, tôi lại lấy được chồng giàu chứng tỏ tôi cũng thuộc hàng xinh đẹp chứ. Xinh đẹp và tài giỏi, đáng tự hào thế còn gì?

Tôi thích yêu một anh chàng trẻ trung, hài hước, lãng mạn và biết quan tâm tới tôi bằng những điều nhỏ nhặt. Đi chơi với anh chàng đó rất thoải mái, nói chuyện với anh chàng đó cả ngày không biết chán và yêu anh chàng đó tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại. Sau những giờ căng thẳng với công việc, lựa chọn một anh chàng như thế là rất phù hợp và đảm bảo được cho cái cô nàng ngang bướng, cá tính trong tôi dịu dàng, sống thật với mình hơn.

Nhưng, những anh chàng đó chẳng bao giờ giàu có. Và ngược lại, những anh giàu có lại cũng không có được những phẩm chất tôi mong muốn ở trên. (Bạn lưu ý, tôi nói là những chứ không phải là tất cả nhé. Một số người hoàn hảo thì tôi biết là tôi không mơ tới rồi).

Thực tế. Tôi đã gặp những anh chàng giàu có có thể lấy làm chồng. Nhưng tôi không thể yêu họ. Không thể yêu với sự bao dung, rộng lượng. Không thể yêu với sự chờ đợi và cứ chạy theo chân người ta. Tôi cần được nâng niu, trân trọng và theo đuổi.

Tôi cũng đã yêu những anh chàng trẻ trung, hài hước. Yêu rất thật và luôn yêu như chưa yêu lần nào. Nhưng tôi lại không thể lấy anh chàng đó. Không phải tôi sợ bố mẹ tôi không được oai. Cũng không hẳn tôi lo hàng xóm hạ thấp cái sự tài giỏi của tôi “con gái tài tới mấy mà không kiếm được thằng chồng giàu thì cũng vứt”. Và càng không vì mấy bà chị sau này sẽ đay nghiến tôi “Chị đã bảo rồi mà không nghe, không lấy chồng giàu thì đừng có kêu than nữa”.

Mà chỉ vì tôi sợ.

Tôi sợ tôi sẽ thay đổi khi cuộc sống cơm áo, gạo tiền, con cái nheo nhóc khiến tôi thay tính đổi nết trở thành bà vợ quá quoắt. Tôi sợ chồng tôi không bằng tôi (không kiếm tiền giỏi bằng tôi) sẽ bị tôi đay nghiến hoặc anh sẽ tủi thân mà cũng trở nên thay đổi và tự ti: “Phải, cô tài giỏi, cô tháo vát, cô lo cho cả cái gia đình này nên cô không coi tôi ra gì” …Tôi sợ, nếu anh chồng trẻ trung, hài hước của tôi thành đạt như mong đợi của tôi, anh ấy sẽ muốn có một cô nhân tình bé nhỏ yêu chiều anh ấy hơn cô vợ già xấu xí đã cùng anh đồng cam cộng khổ thưở hàn vi. Tôi sợ, một ngày, chúng tôi đường ai nấy đi và người ta nhìn vào tôi mà xỉ vả: “Đấy, tình yêu đấy. Lấy người mình yêu nhưng rồi cũng có sống với nhau cả đời đâu. Làm gì còn cái thời “túp lều tranh, hai quả tim vàng” nữa đâu mà mơ mộng”.

Tôi cũng sợ khi lấy anh chồng giàu mà không có tình yêu. Một cô nàng cá tính sẽ chẳng bao giờ chấp nhận cuộc sống gia đình không tình yêu và tôi sợ tôi sẽ sống trong cảnh “đồng sàng dị mộng”. Càng sợ hơn, nếu lỡ tôi ngoại tình. Bởi tôi biết nói năng, cư xử đúng mực nên tôi sợ lắm khi phải “há miệng mắc quai” và bị những người xung quanh xỉ vả. Tôi lại sợ, một ngày chúng tôi ra tòa, đau đầu vì phân chia tài sản, tôi sẽ hối hận về quyết định của mình …

Tôi lại càng không thể không lấy chồng vì tôi là phụ nữ Việt Nam.

À, có lẽ không phải phụ nữ Việt Nam phức tạp mà cuộc sống ở Việt Nam quá phức tạp!

Nguồn: yahoo

Lamborghini Aventador lấy cảm hừng từ xe bọc thép

Chiếc Aventador đang được chào bán với giá 575.000 USD tại Thụy Sĩ này sở hữu nước sơn màu xanh quân đội rất đặc biệt.


Lamborghini Aventador LP700-4 là một trong những siêu xe hot nhất thế giới hiện nay. Do đó, không khó hiểu khi những người muốn sở hữu siêu xe này luôn muốn tạo ra sự khác biệt. Sau những nước sơn màu “độc” như xanh dương, xanh cốm, màu bạc hay màu hồng.
Mới đây, một đại lý bán xe tại Zurich, Thụy Sĩ tiếp tục công bố những hình ảnh về một chiếc Aventador màu xanh quân đội đầy mê hoặc. Giá bán của siêu xe màu lạ này tại Thụy Sĩ là 525.000 Franc, tương đương 575.000 USD.
Chính thức xuất hiện tại triển lãm Geneva 2011, Aventador LP700-4 ra đời nhằm thay thế dòng Murcielago, trang bị khối động cơ V12 dung tích 6,5 lít cho sức mạnh 700 mã lực và mô-men xoắn cực đại 690 Nm. Xe nặng 1.575 kg, cho tỉ lệ cân nặng/công suất là 2,25 kg/mã lực và khả năng tăng tốc từ 0-100 km/h trong 2,9 giây trước khi đạt tốc độ tối đa 350 km.


 

BÓNG MA TULA Copyright © 2012 | Design by thuanle28 - Edit by thuanle28

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang