Đừng bao giờ từ bỏ

Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi từ bỏ cuộc đời được.
Có một câu chuyện như thế này: Lúc còn bé, tôi đi học thêm Toán. Vì tính tình nhút nhát nên tôi chẳng thích xung phong lên bảng chữa bài như các bạn khác một chút nào, thế là mặc dù đã làm xong bài, tôi vẫn ngồi im một chỗ, vờ như đang làm để không bị cô gọi lên. Ngày đó, cô bạn ngồi cạnh tôi, suốt buổi chỉ mải chơi rồi đến cuối giờ nhìn bài tôi chép vào vở, đến lúc cô giáo hỏi đã ai làm được bài này chưa là liền giơ tay lên chữa bài ngay. Cô bạn ấy được cô giáo khen ngợi hết lời. Còn tôi, cô thông báo với mẹ tôi là tôi còn yếu và tiếp thu chậm. Tôi rất buồn và thất vọng. Ngày hôm sau, tôi xin mẹ bỏ học.

Đến tận bây giờ, câu chuyện ngày bé vẫn luôn ám ảnh tôi. Thật ra trong tình huống ấy, cô giáo tôi hay cô bạn ngồi bên, họ đều chẳng có lỗi gì cả. Có chăng lỗi chỉ là ở tôi mà thôi. Tôi đã quá hèn nhát, không biết tự bảo vệ công sức và thành quả của mình thì còn trách được ai nữa. Nhưng ngày ấy, chỉ vì bị cô đánh giá sai, tôi đã chọn cách bỏ cuộc.

Giờ đây khi đã lớn hơn một chút, hàng ngày tôi có thể gặp vô vàn những chuyện kiểu như câu chuyện thuở ấu thơ ấy. Có những người ở bên tôi chỉ để lợi dụng tôi, có người hiểu nhầm tôi, thậm chí là làm mọi cách để mong muốn tôi gục ngã. Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi bỏ cuộc đời được.


Cõ lẽ đó chính là điểm khác nhau căn bản giữa chúng ta – lúc còn bé và chúng ta – khi đã trưởng thành chăng? Nếu như ngày nhỏ bạn có thể vứt chỏng chơ bộ xếp hình qua một bên vì xếp mãi mà chẳng được, thì bây giờ, chính bạn lại không thể cho phép mình bỏ qua một bài toán, hay một tác phẩm văn học nào đó chỉ vì bạn học mãi mà chẳng vào.

Thời gian trôi qua, chúng ta mỗi lúc một trưởng thành, không chỉ về thể xác, mà còn về những giá trị đạo đức bên trong. Lớn lên, bạn sẽ phải sống có trách nhiệm với chính bản thân mình hơn, và KHÔNG BAO GIỜ cho phép mình được TỪ BỎ.

Không từ bỏ, nghĩa là bạn đang cố gắng hết mình để vượt qua khó khăn, để sau này không phải hối tiếc vì tại sao mình không chịu kiên trì tiếp tục.

Không từ bỏ, nghĩa là bạn đã không còn ích kỷ nghĩ cho riêng mình như ngày bé nữa, vì bạn biết đằng sau bạn lúc nào cũng có bố mẹ, người thân, bạn bè… luôn dõi theo và hy vọng. 

Từ bỏ, nghĩa là bạn đã thất bại. Còn khi tiếp tục cố gắng, ít ra bạn đang cho mình thêm cơ hội tiến gần hơn đến thành công rồi.

Và quan trọng nhất, không từ bỏ, nghĩa là bạn đang sống, một cách thực sự.

Thế nên, đừng bao giờ nản bước khi gặp khó khăn, khoan hãy yếu lòng mỗi lần nhìn thấy cách trở. Bởi vì chẳng có điều gì tốt đẹp mà lại dễ dàng đạt được cả, đặc biệt là đối với những người dễ dàng buông xuôi.

Never give up, bạn nhé!

Hạnh phúc luôn bên bạn

Chỉ cần bạn dang tay đón nó mà thôi...
Nếu một ngày...

Trước cuộc đời bạn thấy mình nhỏ bé...

Hãy dừng chân để xem bầu trời rộng đến nhường nào, đôi chân bạn có thể bước đến những đâu và bạn nên dừng chân ở đâu trên chặng đường dài gian khổ để tìm chút bình yên cho riêng mình.

Nếu một ngày... 

Bạn cảm thấy mình đơn độc... 

Hãy biết kiên nhẫn chờ đợi và biến nỗi cô độc của chính mình trở thành sức mạnh để trở nên mạnh mẽ hơn. Đừng níu vội bàn tay ai đó chìa ra cho mình, bởi vì nếu bàn tay đó không đủ mạnh, có thể bạn sẽ kéo người đó vào nỗi bất hạnh như chính bạn. 

Nếu một ngày... 

Bạn thấy con đường mình đi đang chia thành nhiều ngả...

Hãy bình tĩnh và sáng suốt để lựa chọn cho mình một con đường đúng đắn nhất. Hãy luôn nhớ rằng, con đường hạnh phúc nhất là con đường của chính bạn lựa chọn.

Nếu một ngày...

Trước người ấy, bạn thấy mình thấp kém...

Hãy đặt bàn tay lên trái tim mình để xem nó lớn đến chừng nào. Trong tình yêu không có chỗ cho sự so đo, tính toán, không có khoảng cách của người giàu và kẻ nghèo, không có chênh lệch nào về địa vị và công danh. Chỉ có những tình yêu thấp hèn không xứng đáng với những con người cao thượng.

Nếu một ngày... 

Ai đó rời xa bạn...

Cứ buồn nhưng đừng vội đánh mất niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp này. Họ đi - nghĩa là họ đánh mất bạn chứ không phải bạn đánh mất tình yêu của mình.


Ảnh: Amoris Vena
Nếu một ngày... 

Bạn cảm thấy bất lực trước nỗi đau của những người thân yêu...

Đừng vội cho mình là vô dụng, đừng tự dày vò bản thân vì chỉ có thể đứng nhìn họ đau đớn. Hạnh phúc của con người đôi khi chỉ là có một người bên cạnh để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Điều họ cần đơn giản chỉ là có người ở bên quan tâm, lo lắng bằng cả trái tim ấm áp chân thành.

Nếu một ngày... 

Bạn thấy mình yếu đuối...

Người ta có nhiều cái định nghĩa về sự yếu đuối. Yếu đuối là khi bạn không đủ dũng khí để làm theo những gì mà trái tim mình mách bảo. Yếu đuối là khi bạn tin một điều gì là đúng nhưng không dám thừa nhận. Yếu đuối là khi bạn muốn làm một điều gì đó nhưng không thể vượt qua những ham muốn nhất thời của chính bản thân mình. Yếu đuối là khi bạn cảm thấy mình không đủ khỏe để có thể làm được bất cứ điều gì... Có thể là sự yếu đuối về thể lực, cũng có thể là sự yếu đuối trong tâm hồn. Hơn ai hết, bạn phải biết mình là ai, luôn biết tin vào bản thân mình và không bao giờ được bỏ cuộc. Sự yếu đuối về thể chất vẫn có thể rèn luyện mỗi ngày để trở nên khỏe mạnh hơn, nhưng một ý chí tồi tàn sẽ mãi là một khiếm khuyết của tâm hồn...

Nếu một ngày...

Bạn cảm thấy mệt mỏi trước dông bão cuộc đời... 

Hãy cứ tin rằng khi bước qua những cơn giông bão đó, đôi chân bạn sẽ dần dần cứng cáp, đầu óc bạn sẽ trở nên linh hoạt và ý chí bạn sẽ trở nên sắt đá hơn. Để một ngày nào khác, bạn có đủ tự tin để đối mặt với mọi khó khăn trên đời, đủ đắng cay để nhận ra và trân trọng thứ hạnh phúc mình nắm giữ, đủ trải nghiệm để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cuộc đời là vậy, nếu mệt mỏi, hãy cứ nghỉ ngơi nhưng hãy luôn sẵn sàng tinh thần cho những đợt sóng mới. Giông tố qua đi - bầu trời sẽ sáng trở lại, không có nghĩa là nó sẽ trong xanh mãi mãi. Hãy cảm ơn cuộc đời vì điều đó, đơn giản vì... liệu bạn có hạnh phúc không nếu cuộc đời là chuỗi ngày bình yên không bão tố?

Nếu một ngày... 

Bạn muốn buông xuôi... 

Hãy quay đầu nhìn lại quãng đường mà bạn đã đi để thấy mình đã cố gắng đến mức nào. Hãy xem lại những thứ mình có được đã phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt của bản thân hoặc sự hi sinh của người khác. Liệu bạn có nên đáp trả sự yêu thương và kì vọng của những người thân yêu bằng chính nỗi đau, mất mát mà bạn đã gây ra cho họ. Hãy thử nhìn những người bất hạnh, những đứa trẻ không nhà, những người già neo đơn, những người khuyết tật,... tất cả những người đã và đang mơ ước một hình hài trọn vẹn và một mái nhà như những người bình thường khác. Cuối cùng hãy suy nghĩ thật kĩ để biết bạn nên sống vì điều gì?

Những điều ta có thể học hỏi từ... cây bút chì

Có những điều trong cuộc sống bạn cần phải học hỏi theo cây bút chì bé xíu.
Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao, bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trước đêm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em sẽ ra sao khi ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.

Người thợ làm bút chì nâng niu sản phẩm của mình trước khi cho nó vào hộp, mỉm cười và nói: "Có 5 điều cháu và các anh em cần phải nhớ trước khi bước vào thế giới hỗn độn ngoài kia. Lúc nào cháu cũng phải nhớ và không bao giờ được quên những điều ấy, khi đó... cháu mới trở thành một cây bút chì tốt nhất, hiểu không?"

"Thứ nhất, cháu luôn có thể tạo ra những điều kì diệu và rất vĩ đại, nếu cháu nằm trong bàn tay của một ai đó."

"Thứ hai, cháu phải liên tục chịu đựng những sự gọt giũa rất đau đớn, nhưng cháu hãy nhớ... tất cả đau đớn ấy chẳng qua là để làm cho cháu đẹp hơn và tiếp tục cuộc sống của mình mà thôi."

"Tiếp theo, cháu phải nhớ lúc nào bản thân mình cũng có thể sửa chữa những lỗi mà cháu ghi ra."

"Và một điều nữa, hãy biết phần quan trọng nhất trên cơ thể của cháu chính là phần ruột, phần bên trong chứ không phải là lớp vỏ ngoài."

"Và cuối cùng, trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng và để lại dấu ấn của mình."

Cây bút chì hiểu rõ những lời người thợ nói, nó tự hứa sẽ nhớ tất cả những điều ấy và rồi, nó vào nằm trong hộp để bước ra thế giới với những mục đích riêng mà nó đã định.



Bây giờ, hãy thử đặt chính bạn vào vị trí của cây bút chì xem. Lúc nào bạn cũng phải nhớ và không bao giờ được quên những điều này, khi đó, bạn sẽ trở thành một con người vĩ đại.

Thứ nhất, bạn có thể làm nên những chuyện vĩ đại, nhưng chỉ khi nào bạn biết đặt mình vào trong vòng tay của đấng tạo hóa, hãy để cho mọi người được sử dụng những món quà mà tạo hóa ban cho bạn.

Thứ hai, bạn sẽ phải liên tục nếm trải những đau đớn và thất bại trong cuộc sống, nhưng có trải qua ngần ấy gian khổ, bạn mới có thể mạnh mẽ hơn được!

Tiếp đến, bạn cần phải nhớ lúc nào bạn cũng có thể khắc phục những sai lầm trong quá khứ.

Tiếp theo đó, bạn phải biết phần quan trọng nhất của bạn không phải là ngoại hình mà là tấm lòng bên trong của bạn.

Còn điều cuối cùng, trên mọi ngả đường mà bạn đi qua, bạn hãy để lại những dấu ấn riêng của bạn và trong bất cứ trường hợp nào, bạn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hãy làm theo ngụ ngôn về bút chì, nó sẽ giúp cho bạn cảm thấy bạn đúng là một con người đặc biệt và chỉ có bạn mới có thể hoàn thành được những trách nhiệm mà ngay từ khi sinh ra, bạn đã được giao phó.

Đôi khi ta có những phút giây ngốc nghếch...

Một chút gia vị cho cuộc sống thêm đậm đà, một chút sắc màu cho đời thêm rực rỡ…
Đấy là khi ta muốn làm nũng, muốn được ai đó cưng chiều… như khi xưa ta vẫn hay làm nũng ba mẹ, như người lớn hay cưng chiều ta.

Đấy là khi bỗng dưng thấy buồn và muốn khóc vì lâu lâu rồi không buồn, không khóc, buồn, khóc một chút cho vui.

Đấy là khi ta bật nhạc, nhảy nhót, hát ca ầm ĩ, mặc kệ cho bà hàng xóm khó tính phàn nàn.

Đấy là khi ta ngắm mình qua gương không biết chán, làm mặt hề, tạo dáng đủ kiểu rồi thầm nghĩ: “Ghét cái mũi tẹt, trán dô này thế không biết!” hay “Trông mình cũng không đến nỗi tệ chứ nhỉ?”

Đấy là khi ta vui cả ngày chỉ vì hôm đó bắt gặp ánh mắt, nụ cười lướt qua của một chàng trai (cô gái) lạ.

Đấy là khi ta mộng mơ về một cuộc sống thiên đường, được trải qua những tháng ngày hạnh phúc với cô gái trong mơ hoặc với mấy anh ca sĩ thần tượng, để rồi trở về hiện thực với hàng tá bài tập cần làm, một đống việc nhà phải hoàn thành, ta thở dài: “Rốt cuộc chỉ là mơ thôi!”


Đấy là khi ta tạo đủ tư thế chụp hình tự sướng, chụp rồi lại xóa, xóa lại chụp cho đến khi có được vài pô thật ưng ý mới thôi.

Đấy là khi ta trút mọi bực dọc kìn nén bấy lâu vào mấy con thú nhồi bông vô tội để rồi khi nguôi giận, ta lại ôm chúng vào lòng, vuốt ve và thủ thỉ: “Gấu ơi, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu”.

Đấy là khi ta nằm xoài ra giường, ngửa mặt lên trần và độc thoại với mấy chú thạch sùng, mấy tấm poster khổ lớn.

Đấy là khi ta nghêu ngao hàng tiếng đồng hồ trong phòng tắm một bài hát chẳng thuộc hết lời, chẳng nhớ tên.

Đấy là khi ta hồi tưởng lại những việc mình trót làm, tự xấu hổ, cười một mình: “Sao lúc đấy mình hâm thế nhỉ?”

Và một chút ngốc nghếch cho tâm hồn bạn tươi mát hơn.

Lý do tớ giận cậu

Cậu thật là ngốc khi hỏi tớ vì sao giận cậu. Có nhiều lý do khiến tớ giận dỗi, tất cả đều chính đáng đấy nhé!
Tớ giận cậu... vì cậu trễ hẹn với tớ. Cậu nói sẽ đến rước tớ đúng giờ, nhưng lại bắt tớ đợi cả tiếng đồng hồ.

Tớ giận cậu... vì cậu nói khi về đến nhà sẽ nhắn tin lại cho tớ, nhưng cậu lại ngủ quên...

Tớ giận cậu... vì cậu không chịu uống thuốc tớ mua khi cậu bị cảm. Vậy mà khi tớ chỉ mới ho một vài tiếng thì cậu đã bắt tớ uống cả một đống thuốc.

Tớ giận cậu... vì cậu không chịu đội mũ khi trời nắng, không mang áo mưa khi trời mưa...

Tớ giận cậu... vì đã mắng tớ khi mặc áo phong phanh (cậu đã nói không bao giờ nặng lời với tớ, nhưng cậu vẫn mắng tớ đấy thôi).

Tớ giận cậu... vì đã nói dối tớ là đang ở nhà, nhưng thực ra lại đang đứng trước nhà tớ chỉ để nhìn xem tớ có nhà hay không.


Tớ giận cậu... vì cậu nói, cười với người con gái khác (không phải tớ ghen đâu nhé, chỉ là tớ thấy cô ta chẳng hợp với cậu chút nào).

Tớ giận cậu... vì cứ lẽo đẽo theo sau tớ làm tớ chẳng thế đi chơi được với ai.

Tớ giận cậu... vì cứ ậm ờ, lắp bắp mỗi khi tớ hỏi cậu thích ai. Có gì mà cậu phải giấu tớ cơ chứ?... Tớ với cậu là bạn thân mà.

Tớ giận cậu... vì cậu thật ngốc khi không nhận thấy rằng tớ thích cậu.

Tớ giận cậu vì rất nhiều lý do nhưng lý do quan trọng nhất là cậu không dám mạnh dạn, không tự tin nói lên những suy nghĩ của mình. Tớ đâu có vô tình đến mức không biết được tình cảm của cậu, chỉ có cậu ngốc mới không hiểu được  tớ mà thôi.

Giờ tớ vẫn còn giận cậu đấy, cậu biết lý do chưa?

Anh ơi, em cần một điểm tựa

Người con gái mạnh mẽ trong em đã biết “lạnh” khi thiếu anh, yếu mềm khi không có anh bên cạnh.
Khi em buồn, khi em muốn được khóc thật to, em ước có anh ở bên. Em sẽ trút nỗi bực dọc, những khó chịu âm ỉ trong lòng, để em dựa vào vai anh mà khóc cho thỏa, cho cạn nỗi buồn, cho vơi đi những ấm ức…
 
Em cần một điểm tựa, để mỗi lúc tâm hồn em trống rỗng, chênh vênh, có anh ở bên, sẻ chia, cho em một bờ vai vững chắc, trao cho em cảm giác an toàn và em có thể khóc ngon lành trong vòng tay ấy... bình yên...
 
Em cần một điểm tựa, để những lúc tưởng chừng như em sẽ gục ngã trước những thất bại, trước sóng gió của cuộc đời, em có anh, nâng em dậy. Nắm lấy bàn tay thô ráp ấm áp ấy, em biết mình không lẻ loi, cô độc. Anh mang đến cho em sự dịu dàng, truyền cho em niềm tin và hơi ấm. Em biết có một đôi tay dắt em đi bão tố của cuộc đời.
 
Em cần một điểm tựa, để sau những giây phút có thực ở hiện tại, bon chen với cuộc sống gấp gáp, xô bồ, được bên anh yên bình lặng ngắm chiều hoàng hôn đỏ thắm, thả chân trần trên bãi cát mịn màng, mặc cho sóng vỗ về, mặc cho gió hát …


Em cần một điểm tựa, để những khoảnh khắc yếu lòng, trong chốc lát thôi một ai đó có thể làm em đi sai đường, em biết mình vẫn có anh, ở đó, chờ đợi và sẵn sàng giang rộng cánh tay đón em vào lòng. Để được nũng nịu, để được anh nựng bằng những lời có cánh, để em thấy mình thật nhỏ bé và để em biết mình đang được chở che.
 
Em cần một điểm tựa, để những khi thấy nhớ, lạc lõng ở thế giới của mình, em có anh, điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh, để làm phiền giấc ngủ mà anh chẳng hề cáu giận, chỉ cười hiền nói chuyện với em, an ủi và ru em giấc ngủ êm đềm.
 
Em cần một điểm tựa, để khi những buổi như mưa chiều nay, lạnh buốt toàn thân, ước chi có một cái ôm thật chặt để lòng em lại ấm, không còn sợ mưa gió bão bùng ngoài kia. Để em biết ấm áp trong trái tim anh!
 
Ừ thì, em vẫn cố chấp, em mạnh mẽ, em chẳng cần ai bên mình...
 
Ừ thì, em biết cách kiềm chế cảm xúc, em biết tìm những thú vui để cuộc sống của em chẳng bao giờ bị nhàm chán bởi những lo toan tầm thường những xô bồ náo nhiệt ở ngoài kia…
 
Ừ thì, em chẳng phải buồn nhiều đâu. Nếu một ngày kia anh không còn bên em nữa, mặc cho những năn nỉ, mặc cho những giận hờn, mặc cho anh níu kéo, em buông tay và để anh ra đi...
 
Nhưng rồi, có một lúc nào đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi một mình, em lại thấy mình cô đơn lạc lõng. Em sẽ làm gì đây, khi bên mình không có anh, em cũng chỉ là một cô gái yếu đuối sợ sệt cái cảm giác cô độc...
 
Em trở về nhà bơ vơ với bốn 4 tường im lặng như tờ, trống rỗng trong thế giới của chính mình và rồi nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi…
 
Người con gái mạnh mẽ trong em đã biết “lạnh” khi thiếu anh, yếu mềm khi không có anh bên cạnh. Vẫn nhớ, và yêu anh nhiều lắm! Vì em biết …

Anh ơi, em cần một điểm tựa. Em cần lắm một người yêu em!

 

BÓNG MA TULA Copyright © 2012 | Design by thuanle28 - Edit by thuanle28

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang